Con người và con vật đều muốn sống và có
tình yêu. Loài vật tuy trí tuệ có kém xa với loài người nhưng chúng cũng tình
cảm lắm chẳng khác chi loài người chúng ta. Có lần đi thăm vườn bách thú, tôi
quan sát bầy khỉ thấy cảnh con khỉ mẹ ôm con sao mà thương cảm vô cùng. Khi có
tiếng động thì nhanh như chớp mấy con khỉ đực nhảy vụt lên bao quanh con cái,
có ý bảo vệ hai mẹ con. Haha thì ra phản sạ tình than bảo vệ giống nòi của loài
khỉ rất tốt, tuy chúng không có ý thức tại sao phải bảo vệ con khỉ cái và đàn
khỉ con. Chúng sống hòa bình nhường nhịn không tranh chấp ghen tỵ nhau như loài
người. Chả thế mà ông Mác mơ ước loài người nhanh trở lại bình đẳng như loài
khỉ? Nhưng tiếc rằng những con khỉ thuần hoá này sống rất no đủ bằng tiền quên
góp của khách thập phương, cũng giống như nguyên thủ các nước cộng sản nghèo
đói vẫn ôm cặp đi xin tiền viện trợ cuả các nước tư bản giàu có hòng cứu vãn
hàng triệu dân sắp hoá khỉ của mình. Coi bộ muôn loài xúc vật tuy không nói
được, không có ngôn ngữ nhưng chắc hẳn chúng cũng có cảm giác tình yêu như con
người?
Ra thế loài người đã được đặc ân của
Thiên Chuá hay Thượng Đế mà có ngôn ngữ và trí tuệ. Tình yêu là sản phẩm cuả
ngôn ngữ, cuộc sống là sản phẩm ân huệ của tạo hóa. Cuộc sống mà không có tình
yêu đôi lứa thì chỉ mới giới hạn của loài cầm thú ăn hang ở lỗ như cảnh mấy con
khỉ đực nhảy vội lên để bảo vệ con cái.?
Cái kiểu tình yêu giai cấp, bầy đàn đó
mà người cộng sản ca ngợi, là chỉ mỵ dân chia rẽ
tình cha con, mẹ con cốt nhục, tình vợ chồng, họ hàng máu mủ và tình nam nữ
luyến ái yêu thương nhau. Ngôn ngữ trí tuệ quan
trọng biết chừng nào nhờ đó mà loài người trở nên giàu có no đủ và văn minh.
Thơ văn là đầu tầu của ngôn ngữ, nhờ đó mà thúc đẩy xã hội tiến lên.
Chính vì thấy cái tầm quan trọng sống
còn nhờ thơ văn mà tôi học làm thơ và viết văn.Trước hết cho tôi được giải toả
những nhớ thương u buồn, được bày tỏ tâm tư của mình với đời, phê
phán cái xấu tìm kiếm những vẻ đẹp của chân thiện mỹ. Tôi
làm thơ như những đợt sóng thủy triều, những luồng cảm xúc dồn dập xô đẩy nên
cũng chẳng có thời gian đọc lại hay soát lại mình có tất cả bao nhiêu bài thơ
hoàn
toàn từ ngẫu hứng tình cảm xúc cảm cá nhân nội tại mà tuôn trào ra. Tôi không có
ý thức thuần túy về giai cấp cứ phải làm thơ cho giai cấp mình đọc. Đối với tôi
chỉ có một giai cấp duy nhất đó là loài người, tình người để phân biệt với các
giai tầng chim muông thú vật khác.
Các bạn cũng yêu thơ như tôi, nên tôi mở
máy tính tiện bài nào thì gửi bài ấy, nhưng đây là mục thơ tình tôi viết về chủ
đề“ Em Đã Lấy Chồng“, nên tôi chọn những bài thích hợp gửi cho
các bạn để chúng ta cùng chia sẻ. Hoàn là một người con
gái mà tôi yêu ngày xưa, kiếp này em hãy tha lỗi cho anh, anh đã phụ tình em.
Anh cũng chẳng dấu tên em làm gì.Em cũng l à một nhân tố quan trọng đ ể buộc
anh dời bỏ Viẹt Nam
Anh
Vội Ra Đi
viết cho Hoàn
Em đã coi anh đã chết rồi
Chết chưa, chết chửa, vẫn chưa thôi
Mảnh tình vương vấn sao còn đó
Cái nợ ba sinh đã hết rồi ?...
Ta đã gặp nhau ở nẻo nào
Phố phường dong ruổi thuở xa xưa
Vì anh yếu đuối nên người khác
Đã lấy anh đi thật chẳng ngờ...
Em vẫn trách anh kẻ bạc tình
Vì sao laị thế dễ quên nhanh
Mà lòng anh đã chai như đá
Một chút tình thương chửa kịp thành
Thói đời đen bạc thật vô cùng
Gió cuốn đời anh quá vội vàng
Cơn lốc phong trần đua nẻo khác
Tìm đường sinh kế phải xiêu lòng
Ở tận cuối trời mây tím bay
Lòng còn thổn thức nhớ em hoài
Kiếp nghèo nên phải đành quay quắt
Mây lạc trời Âu dở cuộc say
Yêu em mà laị chẳng vì em
Để mặc người yêu một nỗi niềm
Không ngoái đầu nhìn chân rảo bước
Bao giờ anh trả laị cho em?
Yêu em mà laị chẳng như yêu
Đâu thấy mắt anh đọng giọt sầu
Anh vội vàng chi mà chẳng đến
Để em sầu khổ với tình yêu!
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét