Yêu là mất linh hồn một nửa
Còn nưả kia tỉnh táo làm người
Khi yêu mà phải thiệt thòi
Dở khôn dở dại bồi hồi nôn
nao
Yêu tha thiết làm sao cưỡng
lại
Trái tim côi tê tái mảnh hồn
Đợi chờ xao xuyến nụ hôn
Băn khoăn khắc khoải bồn chồn
ngẩn ngơ
Cũng có lúc bơ phờ mệt mỏi
Bởi tình yêu đắm đuối hẹp
hòi
Tương lai mờ mịt xa xôi
Thân tàn ma dại cuộc đời khổ
đau
Yêu chan chứa thêu thùa ngây
ngất
Ruợu bồ đào ánh mắt như ai
Tiên nga tấu nhạc bên tai
Mưa ngàn sóng dội phôi phai
trăng ngà
Yêu cho lắm ghét nhau cũng lắm
Lòng hận thù ảm đạm thiên
thu
Dìm nhau trong cõi mù sa
Hồn ma tức tưởi la đà trời
mây
Yêu là để đắng cay tủi nhục
Chịu âm thầm tan tác điệu cười
Mà sao không nói nên lời
Vùng vằng giận dỗi suốt đời
chẳng quên
Kià những kẻ thuyền quyên
quân tử
Chữ tình yêu khó hiểu làm
sao
Mộng hồn ta cứ lao đao
Canh khuya trằn trọc nghẹn
ngào thở than...
Cõi trần thế gian nan khổ tận
Vướng vào yêu lận đận cho đời
Phù du trôi nổi luân hồi
Không yêu cũng khổ lạc loài
lẻ loi...!
27.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét