Mỗi chúng ta được sinh ra trên cõi đời này, tôi không tin đời
người chỉ có một lần. Theo định luật bảo toàn và biến hóa năng lượng:“ Mọi vật
không tự nhiên sinh ra và không tự nhiên mất đi, nó chỉ biến hoá từ dạng này
sang dạng khác“, thuyết luân hồi nhân quả của Phật đã chỉ rõ con người ta có ức
vạn lần số kiếp, trùng trùng duyên khởi không sao kể xiết. Tôi cũng như các bạn
sinh ra muốn được làm người tử tế, muốn được ăn học thành tài, muốn được góp
sức báo đền ân đức tổ tiên, cha mẹ , giống nòi, muốn được yêu thương, đùm bọc
bảo vệ cuả Tổ quốc và được làm việc theo ý thích khả năng cuả mình.Tóm lại
chúng ta muốn làm chủ cuộc đời và vận mạng của mình theo ý trời lòng trời, theo
duyên nghiệp từ nhiều kiếp trước.
Thảm thương thay từ khi có chủ nghĩa Mác Lê Nin là một tà giáo,
gây ra bao cảnh chiến tranh, đấu tố, phân ly và thù hận. Thế kỷ sau con cháu ta sẽ nguyền rủa gọi họ là những đạo
sĩ ma thuật. Thứ bàn môn tả đạo này không thể gọi là những nghiên cứu khoa học
được, nó chỉ là những thuật thôi miên, phân tâm . Mác đã xảo trá lừa lũ người
vô học ngu muội lạc vào ảo ảnh, ảo giác, mê hồn của một thiên đường hoang tưởng
ma quỷ. Cuộc đấu tranh giai cấp, giải phóng thuộc điạ thực ra là cuộc tranh giành
không gian sinh tồn của lũ người tâm trí kém cỏi, tiểu nhân, ích kỷ muốn sống
hơn người mà phải ra tay sát hại hàng triệu nhân tài chí sĩ và thường dân vô tội.
Các quốc gia dân chủ khác người dân đi đâu cũng được đại sứ
quán của họ hết lòng bảo vệ, thật đáng sống để làm người lắm. Còn người Việt
Nam chúng ta phải chăng chả may phải
chiụ nghiệp chướng từ nhiều tiền kiếp cuả tổ tiên ta hay là do lũ người tâm trí
kém cỏi buôn dân bán nước cầu vinh, tự nhiên thừa cơ đục nước, xáo trộn nhân
tâm, trắng đen phải quấy gây ra bao cảnh đầu rơi máu chảy mà vẫn trơ trẽn tự
hào, dám ngồi trên chễm chệ hơn cả tiền nhân, tự coi là đức thánh hiền, bắt
thần dần phải xì xụp khấn lạy một ác thần
và để dân đen phải chịu cảnh chia đàn sẻ nghé, tan vỡ mọi tình cảm yêu
thương, tương lai, tâm nguyện chính đáng?
Tôi cũng nuối tiếc cho cuộc đời tôi đầu thai sinh nhầm quê
hương, ở miền Bắc là bộ đôi cụ Hồ, ở miền Nam chắc chắn sẽ là anh lính cộng hòa.
Dù ở phiá bên nào cũng không tránh khỏi cảnh huynh đệ tương tàn, tàn sát lẫn
nhau. Một bên xâm lăng và một bên phòng vệ thì vẫn là người Việt Nam sát hại người
Việt Nam như hai đàn gà trọi. Cũng may tôi chưa hề tàn sát bắn giết ai, tôi chỉ
là thứ lính nghĩa vụ nô lệ ý thức hệ mà thôi.
Chiến tranh đã qua lâu, nhưng những thảm cảnh của chết chóc
bệnh tật nơi rừng núi trường sơn vẫn đôi lúc phảng phất dày vò tâm hồn tôi.Tôi
vẫn nhớ đến nàng, ngươì con gái Thái Bình, xinh đẹp dong dỏng cao. Tôi sinh ra
không được cao to lắm, nên tôi rất thích những cô gái thanh cao, vì tôi qúa lo
xa cho nòi giống của mình . Cũng may đời tôi đều toàn gặp những mỹ nhân thanh
thoát cả, chả cô nào lùn tịt để di hại cho con cháu của tôi, nếu chả may vướng
phải…Bây giờ em ở đâu? Còn sống hay chết, anh vẫn nhớ em và làm thơ để kỷ niệm
cho tấm lòng cuả anh đã sinh ra và gặp em nơi rừng núi hoang vu.
Tặng Em Cô Gái Trường Sơn
Thuở trời đất trào cơn sóng đỏ
Hận ngàn thu giông tố mưa rơi
Nước non bàng bạc một thời
Cuốn theo tuổi trẻ một đời chinh nhân
Trai với gái lưá còn rất trẻ
Xếp bút nghiên thể chế lên đường
Chẳng hò hẹn ở chiến trường
Đoàn năm năm chín mở đường Trường Sơn
Anh tòng quân chưa tròn mười tám
Em theo sau tuổi mới trăng non
Vì sao duyên phận lưã lần
Yêu em mà chẳng trọn phần nỉ non
Trong đại đội xa gần là nữ
Luật nhà binh lành dữ biết sao
Cấm đôi trai gái hẹn hò
Cấm cùng đi dạo cơ hồ công khai
Anh lén lút bồi hồi ghi tặng
Gưỉ cho em vài tiếng thương yêu
Sợ rằng đồng đội biết nhiều
Phê bình kiểm thảo mọi điều gian ngay
Đời ta sao khổ thế này
Yêu nhau chẳng được tỏ bày cùng nhau
Cứ lầm lũi sớm chiều cuốc đất
Mở con đường đâm nát con tim
Hàng ngày xe chạy ầm ầm
Chiến xa xanh lá tới miền cao miên
Bệnh sốt rét lan tràn đại đội
Mưả mật vàng tê tái thương đau
Than ôi tuổi trẻ còn đâu
Môi thâm mặt tái âu sầu làn da
Sợ mất điểm thi đua tiến bộ
Nên anh đành thất thố với em
Thương em để bụng âm thầm
Ngày đêm toan tính lo tìm lối ra
Nhìn về miền Bắc quê nhà
Tương lai hy vọng đang chờ đón anh
Sau ba năm rừng xanh núi đỏ
Gạt lệ sầu máu rỏ tim phai
Chưa hề thề thốt nặng lời
Anh như cơn gió một thời thoảng qua
Rừng Trường Sơn vi vu gió thổi
Lạnh ru hồn tử sĩ âm u
Mây vàng lãng đãng chiều xa
Như Hoa chẳng biết bây giờ ở đâu?
Sống hay chết làm sao biết được
Chỉ biết rằng một bước lưu ly
Thương em tuổi trẻ thiệt thòi
Đời Hoa tan nát một thời chiến chinh…
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét