Nghe vang vọng một thời da
diết
Sài Gòn Ơi! Thảm thiết tên
người
Thơ ngâm kỷ niệm xa xôi
Chiều thu nắng nhạt chơi
vơi biển sầu...
Đời thứ lữ dãi dầu phiêu bạt
Ong bướm buồn bát ngát trời
mơ
Bần thần xơ xác bơ vơ
Lòng đau như cắt đôi bờ tử
sinh...
Đêm bừng tỉnh giật mình
sám hối
Ngày và đêm trăn trối như
nhau
Không gian tràn ngập âm u
Vành tang nấm mộ vi vu gió
luà...
Mưa rả rích đầu bù tóc rối
Căn phòng hoang chôn cõi
cô liêu
Men cay rượu đắng nhớ nhiều
Nỗi niềm tâm sự tiêu điều
canh thâu...
Cảnh đông tàn xuân thiều
tình tự
Hồn chập chờn chan chưá
thâm sâu
Say xưa như thuở ban đầu
Sông Hương núi Ngự chân chầu
nỉ non...
Muà phượng vĩ sóng cồn biển
gọi
Tiếng ve sầu đắm đuối rừng
thiêng
Hồn điên lồng lộn ngả
nghiêng
Có ai đến gỡ tình riêng mịt
mù...!
cảm tác khi đọc thơ Mai
Hoài Thu: Hồn Điên
17.11.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét