Gió mây sinh giữa đất trời
Đôi ta duyên phận từ thời
xa xưa
Mây về gọi gió lưa thưa
Hạt trời mưa móc tình ta
xum vầy
Quanh năm ân ái vơi đầy
Đi xa mây vẫn vun dày nhớ
mong
Mây về gió laị vấn vương
Gió mây quấn quít yêu
thương ta mình
Mây đừng mê mải trời xanh
Để cho gió phải một mình
bơ vơ
Trần gian sầu muộn ngẩn
ngơ
Trông mây nghe gió bao giờ
gặp nhau?
Anh đi bao nỗi u sầu
Để em vò võ chiều tà ngóng
mây
Trời quang mây tạnh gió
bay
Gió hiu hiu thổi tóc mây
nhớ chàng
Gió mây sao lại giưã đàng
Nửa đường oán trách hay
lòng đổi thay?
Mây xa mê mải đất trời
Hoa thơm bướm lượn núi đồi
gần xa
Vắng gió mây ngã xa đà
Mộng tình luyến ái xa nhà
chinh nhân
Gió ơi! lá rụng thu tàn
Thương người thiếu phụ phu
quân vắng nhà
Hoa xuân cỏ úa bóng tà
Mây ơi! có biết tuổi già
gió mong
Mây trời vui cảnh bốn
phương
Non cao nước biếc sông
trăng dịu hiền
Mây còn thương gió chính
chuyên
Đừng quên mây gió xe duyên
vợ chồng!
7.3.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét