thơ theo trí tưởng tượng
cuả Mai Hoài Thu
Hiu hiu làn gió thoảng qua
Mây chiều lãng đãng giọt sầu
bên tai
Mờ mờ sương ảo ngàn khơi
Nghe như sóng vỗ bên đời
trầm luân
Tiếng cười trong trẻo vang
ngân
Bóng người xưa gọi vạn lần
yêu thương
Vụng về bao nỗi vấn vương
Làn môi khép mở má hồng
phôi phai
Anh về tìm lại một thời
Nỗi buồn chai sạn nổi trôi
luân hồi
Mười hai năm đã qua rồi
Trăng sao dẫn lối đường đi
nẻo về
Phong trần dặm nẻo sơn khê
Đọc thơ mà khóc não nề trần
gian
Tình em biển động sóng cồn
Sợi dây nghiệt ngã mây vần
gió bay
Ông trời có cảm đắng cay
Má hồng bạc mệnh đoạ đầy bấy
nhiêu?
Đời em mất mát quá nhiều
Đèn khuya một bóng sớm chiều
khổ đau
Năm qua tháng lại bao muà
Trả vay, vay trả bơ phờ
héo hon
Hoàng hôn nhỏ giọt sương
tàn
Nỗi buồn hư thực biết lần
sao đây?
Yêu người ân ái đắm say
Si mê cuồng dại bồi hồi lệ
rơi!
Đợi chờ khắc khoải đầy vơi
Ngán sao mà thấy cuộc đời
phù du
Hợp tan rồi lại xa lià
Thương cho chiếc bóng dật
dờ tấm thân
Mơ màng ôm gối thở than
Đêm đêm chỉ thấy không
gian mịt mù
Mảnh hồn ngơ ngác bơ vơ
Hàng hiên xao xác rì rào
lá bay
Tiếng ai trong gió mây trời
Muộn màng nỗi nhớ thầm thì
mưa rơi !
22.2.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét