Phải chăng Thu có chuyện
buồn
Nên em không muốn nỉ non
giãi bày
Đêm khuya lòng dạ bùi ngùi
Ngẩn ngơ trong cõi đi về
người ơi!
Luôn hồi sinh tử chia ly
Bọt bèo trôi nổi anh ơi!
có buồn?
Anh như một áng mây ngàn
Thoảng qua trăng gió muôn
vàn vấn vương...!
Để rồi lạnh lẽo trăng
suông
Tìm đâu ra chốn thiên đàng
trần gian
Lòng Thu cay đắng trăm phần
Đâu như anh tưởng giản đơn
bình thường
Anh đừng xao động bâng
khuâng
Sông tương bên đục bên
trong xuôi giòng
Biết sao trong cõi vô thường
Anh đừng bận bịu cho lòng
em đau
Đông tàn xuân chớm hoa đào
Tốn công vô ích mầm hoa
chưa xoè
Cánh hoa u uất trăm bề
Nên chưa chiụ nở anh ơi!
chớ buồn?
Gõ đi gõ lại bần thần
Vẩn vơ thi sĩ cù lần làm
thơ
Lúc này trời lạnh hắt hiu
Mình em phải chịu biết bao
ưu phiền
Thôi đi hãy để Thu yên
Lòng Thu đang rối em xin
anh nhiều
Anh chờ mong đợi bến yêu
Thuyền em không lái bến bờ
nào đây?
Lênh đênh sóng vỗ dập vùi
Bao nhiêu u uất biển khơi
rì rào
Lòng sao bề bộn nôn nao...
Máy tính bị nhiễu bật ra bật
vào
Mong sao đừng hết hơi thơ
Hay tay anh chắp xin chờ
trăng lên
Ngoài trời ảm đạm như rên
Thôi đành chịu vậy không
nên quấy rầy
Vì sao lại có sự này?
Giận anh hay có vui vầy
riêng tư...?
Chúc Thu bớt nỗi ư tư
Quyên đi bao nỗi đớn đau sự
đời
Bàn tay ngón ngắn ngón dài
Trần ai lắm chuyện muôn
người Thu ơi!
Làm sao tránh được ý trời
Lòng riêng chưa động ý người
trung nhân?
Trải bao cay đắng phong trần
Dối gian lường gạt muôn
vàn đớn đau
Dám đâu mà lại thiết tha
Nhân tình thế thái biết
đâu mà lần...
Trăng khuya lạc lõng trên
ngàn
Biển người vô tận lúc gần
lúc xa
Lòng Thu trăm mối tơ vò
Năm canh rầu rĩ sớm trưa
âu sầu
Nuôi con gánh nặng trên đầu
Tình thâm mẫu tử má đào
phôi phai
Anh ơi ! Giọt lệ đầy vơi
Ngoài hiên thánh thót
sương rơi canh tàn
Tỉ tê non nỉ ái ân
Trùng dương thăm thẳm lại
còn nhớ em?
Mộng hồn thơ thẩn im lìm
Chẳng ôm chắng ấp trái tim
thêm sầu
Mênh mông trí tưởng vô bờ
Giác quan thức dậy xôn xao
đợi chờ...
Gần xa ảo vọng hư vô
Giơ tay quờ quặng bóng mờ
mờ xa...
Thở dài não nuột canh
khuya
Tâm linh vời vợi bên cầu
tìm nhau
Lá rơi xào xạc bơ phờ
Nước trôi hờ hững lững lờ
về đâu...?
Ôm nhau sưởi ấm cho nhau
Sẻ san thống khổ nỗi đau
thế trần
Hỏi han chăm chút ân cần
Nụ hôn lạnh ngắt tấm thân
u hoài
Chỉ là sinh khí anh ơi!
Không xương không thịt ngậm
ngùi xót xa
Mênh mông sóng nước xô bờ
Bồng bềnh hoang đảo âm u rợn
rùng
Gặp nhau giưã chốn muôn
trùng
Hải âu tung cánh hãi hùng
biển khơi
Thuyền tình chấp chới chơi
vơi
Có anh cầm lái cho đời Thu
vui...?
Ngại ngùng ngần ngại làm
chi?
Mấy khi tri kỷ giưã đời gặp
nhau
Tử Kỳ cùng với Bá Nha
Phượng cầu Tư Mã má đào ngẩn
ngơ
Anh xin từ tạ trước sau
Tri âm tri kỷ tình thơ suốt
đời
Thông minh vốn sẵn tính trời
Con nhà gia thế mấy đời phỉ
phong
Hai ta cùng bậc cùng hàng
Tâm hồn trí tuệ như giòng
biển xanh
Miên man anh viết thơ tình
Thiên thần cũng phải hiển
linh bồi hồi
Sao em chẳng nói đôi lời?
Để anh sầu khổ viết hoài
mãi thôi
Thu ơi! Anh khổ lắm rồi
Nỉ non than vãn giưã trời
mưa rơi
Toàn thân ướt đẩm bốc hơi
Áo quần sũng nước dưới trời
mưa tuôn!
25.1.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét