tặng Thanh Xuân
Chiều áo luạ Hà Đông phấp
phới
Giưã Sài Gòn mát rượi hồn
anh
Yêu em mềm mại chân thành
Tình anh đắm đuối năm canh
nghẹn ngào...
Xa Hà Nội đôi bờ cách trở
Cầu Hiền Lương bão tố ngăn
đôi
Lòng anh rười rượi bồi hồi
Bởi tà áo trắng xa xôi dạt
dào...
Anh vẫn nhớ thuở nào bé bỏng
Bên cầu ao thưả ruộng
nương dâu
Mẹ cha năm tháng dãi dầu
Bờ tre soi tóc mái đầu ai
xanh...
Mà nay đã mộng thành mây
khói
Muà thu buồn đau nhói
hoàng hôn
Chân dung anh vẽ mảnh hồn
Mắt huyền ngây ngất sườn
non cánh đào...
Em chẳng nói thơ vào mộng ảo
Tuổi học trò màu áo tinh
khôi
Nôn nao rặng liễu chân trời
Viễn Đông hòn ngọc sáng ngời
lòng anh...
Em chợt đến yến oanh thỏ
thẻ
Rồi lại đi tê tái mưa rơi
Phượng tàn cúc nở chân đồi
Bướm ong chẳng biết tả tơi
nắng vàng...
Anh vụng dại ngỡ ngàng ngơ
ngác
Giận thơ anh chẳng bước
theo đường
Nỗi sầu nằng nặng bi
thương
Chạy theo sám hối mùi
hương nhạt nhoà...
Đời chiến sĩ xa nhà biền
biệt
Khắp ba vùng chiến thuật
miền Nam
Anh yêu tà áo âm thầm
Rừng xanh ảm đạm vang âm
cõi lòng...
Trời Mỹ Quốc bóng hồng lồng
lộng
Chào muà xuân thấp thoáng
Hà Đông
Vẫn tà áo trắng vấn vương
Thương người thiếu nữ quê
hương thuở nào...!
thơ cảm tác theo bài thơ 8
chữ cuả Nguyên Sa: "Áo Luạ Hà Đông"
30.9.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét