cảm tác thơ Mai Hoài Thu:
Giọt Đắng
Ra đi để lại giọt sầu
Mắt huyền đẫm lệ cỏ rầu
héo hon
Chiều tàn chiếc bóng cô
đơn
Cõi lòng tan vỡ linh hồn
lià xa...
Sương rơi từng giọt trên đầu
Tình nhân rên siết qua cầu
gió bay
Đêm về mộng lại ngất ngây
Trái tim thổn thức hồn say
hơi người...
Đã gần nưả tháng xa rời
Chia ly thế kỷ biển khơi
trập trùng
Xót xa trần thế bẽ bàng
Chân run lẩy bẩy dở dang lỡ
làng...
Bao giờ mình cũng theo
chàng
Chập chờn trăm sắc ngỡ
ngàng hoang vu
Trăng ơi! tim thắt nghẹn
ngào
Lầu vàng cành quế dạt dào
thành thơ...
Người đâu tiếng khóc bơ vơ
Côn trùng nức nở bên bờ
năm xưa
Hẹn nhau ở bến giang đầu
Nỉ non than thở đẫm màu
thương yêu!
Si mê ngọn sóng thuỷ triều
Hoàng hôn bảng lảng những
chiều thướt tha
Bồng bềnh ảo giác canh
thâu
Làn da nỗi nhớ gối nhàu
chăn xô
Dìu nhau đến tận cuối đời
Lời thề ngọt xớt trên môi
tan rồi
Phũ phàng gian dối làm chi
Ngổn ngang trăm mối thị
phi vô thường
Đợi ngày trở lại quê hương
Xa nhau biền biệt yêu
thương nấm mồ
Khói nhang nghi ngút vạn sầu
Đắng cay vương vấn trăng
thu tủi hờn
Xa rồi vĩnh biệt hương hồn
Xương khô một nắm nguyệt mờ
mờ soi....
25.1.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét