hoạ thơ Hoàng Huy Giang
Xuân chớm hoa lòng lại giã
đi
Thương tình thu rụng cóng
tê vai
Non đoài sương lạnh hồn
giang giở
Bỏ lại chiều hôm giưã tỉnh
say !
Tráng sĩ đeo guơm lên ải Bắc
Quan san muôn dặm nuối tơ
lòng
Sả thân vinh nhục vì ai nhỉ
Nghe tiếng ngưạ reo vọng
núi sông
In dấu chân anh rỏ máu hồng
Chân trời xa thắm dõi mây
mong
Xuân qua thu lại nhiều
thương nhớ
Tuởng bóng ai về theo gió
phong….
Sáng tối nhìn lên dãy núi
xanh
Ầm ầm thác đổ bọt sôi
nhanh
Thông reo bờ suối lòng se thắt
Con bướm tìm hoa trụi lá
cành
Trằn trọc bao muà em nhớ
anh
Nỗi buồn hiu quạnh đêm tàn
nhanh
Hải đường lả ngọn hương
man mát
Thương đời thiếu phụ mái đầu
xanh
Đêm về gió thổi từ phương
Bắc
Nghe tiếng hồn xa dạ chẳng
sờn
Em khóc thương anh bên vọng
gác
Chập trùng ánh lưả trái
tim son
Vắng anh chim chóc buồn ca
hát
Em ở lại nhà gối lẻ đôi
Tóc rối buồng the lười chải
chuốt
Còn đâu son phấn thắm hoa
cười
Cứ phải ra đi vì núi sông
Cho em năm tháng héo trong
lòng
Bao nhiêu thân xác vùi khe
suối
Trập trùng quan ải gió
mênh mông
Kẻ thù truyền kiếp mộng
xâm lăng
Thế kỷ văn minh cảnh phũ
phàng
Trăng sao đêm dõi tìm Bắc
Đẩu
Gưỉ gắm tình em bao nhớ
mong
23.9.2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét