Bâng khuâng thổn thức quê
nhà
Năm canh rầu rĩ lệ nhoà
mưa rơi
Hoài Thu lạnh lắm ai ơi!
Cõi lòng muôn ngả đầy vơi
thương sầu
Gió đưa mây lạc về đâu?
Hoài Thu thơ thẩn ngọn sầu
đìu hiu
Vấn vương dải luạ khăn điều
Tình xưa ôm ấp liu khiu tấm
hài
Gió than nức nở canh dài
Giọt sầu lẽo đẽo lòng ai
chẳng buồn
Lắng nghe biển gọi chập chờn
Đêm giông mưa bão hoàng
hôn não nùng
Chiều quê tan cõi hương nồng
Gọi miền dĩ vãng cô lòng
vì ai?
Giọt sầu trăm nẻo canh dài
Tình người viễn vọng xót
hoài hình quê
Mây mờ che bóng sao khuê
Lấp bao mộng ước đam mê
trường tình
Cô đơn giưã chốn thương
mình
Sầu tư rêu mọc ngói đình
trần duyên
Bàng hoàng gịọt nước mái
hiên
Hoài Thu trăn trở như điên
tình người
Bao năm lữ khách cô vời
Đầm đià má lạnh mưa trời
thâu đêm!
11.7.2007 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét