Anh đã hưá trước bàn dân
thiên hạ
Là chẳng bao giờ thơ phú với
em
Chỉ khoan sâu vào một nỗi
ưu phiền
Đã chôn sống trái tim người
lãng tử
Anh đã sợ chính cả lời anh
nói
Cả lời thơ tưá máu khoan
sâu
Thọc muĩ dao vào một nỗi u
sầu
Âm ỉ maĩ tâm hồn người viễn
sứ
Anh sẽ biến thành một con
rắn độc
Dữ dội điên cuồng cắn hết
đau thương
Và đập tan những sủng ái
vô thường
Cho thiên hạ quay đầu về sự
thật
Hỡi những kẻ điêu ngoa và
đểu cáng
Chẳng có gì đâu đừng có mơ
màng
Hợm hĩnh hám danh kể lể
dài dòng
Cho thiên hạ mua thứ đồ giả
dối
Ai mà hiểu những si mê cuồng
vọng
Chẳng ái ân nó sỉ nhục
tình yêu
Bao lời thơ giả dối với
yêu chiều
Hơĩ hoàng tử nàng thơ ngày
tận số...
Còn rên rỉ sinh ra từ tiệc
rượu
Thiếu mồ hôi mùi thịt chó
cay nồng
Anh yêu em khóc lóc với
tình thương
Kẻ đói khát đi tìm mùi
danh vọng...
Anh đã hưá nhưng laị rồi
thất hưá
Vẫn yêu em nhắn nhủ với lời
thơ
Nhớ thương anh em hãy trở
về nhà
Và hát mãi baì tình ca
muôn thuở.
12.2.0 8
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét