Truyện dài của Lu Hà phần 2
Sau khi xuất viện tôi được nghỉ ở nhà 2 tuần không phải đi
làm, nhưng với điều kiện chiều thứ 6 nào tôi cũng phải đến một căn phòng nhỏ ở
trung tâm thành phố chỉ có hai bà y tá già ở đó phát thuốc chống lao cho tôi,
tuy căn bệnh đã dứt điểm trị xong, những con vi trùng lao bị bao vây tiêu diệt
không còn sống xót một tên, một mống nào. Nhưng để đề phòng những tên giặc lao
còn đang thoi thóp ngắc ngoải có thể trở lại hoành hành tàn phá hai lá phổi của
tôi, nên vẫn phải kiên trì uống thuốc một thời gian dài nữa chừng 3 tháng, thuốc
nhập từ Tây Đức rất đắt tiền. Ở Việt Nam có thể tán gia bại sản chỉ nằm chờ chết
thôi, tiền đâu đủ để mà mua thuốc, tôi lại là chẳng phải thành phần con ông
cháu cha vai vế cổ cánh gì trong xã hội. Sau khi thấy hoàn toàn thư thái, tôi
tranh thủ đi Pirna thăm Sahra, sau 2 năm xa cách thành phố vẫn cổ kính như xưa.
Tôi đi trên con đường lát đá đến ngôi nhà mà em ở. Vừa bấm chuông em chạy từ
trên cầu thang lao xuống ôm chồm lấy tôi. Em khóc và tôi cũng khóc, nhưng bà
ngoại cũng chạy xuống cầm cái chổi đánh vào không khí đuổi tôi đi. Mẹ ra cản
không nổi, tôi đành phải chạy ra ngoài, em theo ra cửa tôi hẹn gặp em ở nhà ga.