Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

Bàn Luận Với Triết Gia Paul Nguyễn Hoàng Đức Về Văn Hóa Tàu



 -Paul Nguyễn Hoàng Đức:
Chỗ nào có người Trung Hoa là có đấu đá, người Trung Hoa vĩnh viễn không đoàn kết được, tựa hồ trên thân thể họ có những tế bào thiếu đoàn kết. Vì vậy khi người nước ngoài phê phán người Trung Hoa không biết đoàn kết thì tôi chỉ xin thưa... Vì Thượng Đế muốn thế. Bởi vì nếu một tỉ người Hoa đoàn kết lại, vạn người một lòng, anh có chịu nổi không?
Chính ra Thượng Đế thương các anh nên mới dạy người Hoa mất đoàn kết!. Tôi tuy nói thế nhưng rất đau lòng…“

Có ở trong chăn mới biết chăn có rận, người Trung Hoa cũng không phải là trung hoa, vì họ có cái cái gì đáng gọi là tinh hoa đâu? Anh ta không có triết học, không có nền học vấn về vũ trụ uyên thâm. Khổng Tử chỉ là một anh chàng bợm những gì anh ta nói toàn từ ý nghĩ chủ quan. Anh ta không có hệ thống suy tư lo gic, anh ta chỉ làm người soạn sách tìm ra những cái hay của nhà Chu, theo anh ta là kiểu mẫu. Người Trung Hoa không thể là trung tâm của tinh hoa cổ học. Luận ngữ Trang Tử, Lão Tử đáng để ta tham khảo có chừng mực.


Người Trung Quốc cũng không phải là Trung Quốc, khi ngành thiên văn học chưa phát triển thì Trung Quốc vẫn tự nghĩ trái đất hình vuông, và mình là trung tâm của vũ trụ, nhưng sau này mới biết trái đất hình tròn và nửa bên kia bán cầu là phương Tây hiền triết và khoa học. Vậy gọi Trung Hoa, Trung Quốc là sai. Phải nên gọi họ là người China.

Người Tàu là những tập hợp các dân tộc hổ lốn lạc hậu, họ không thể đoàn kết là phải vì họ khác nhau về chủng tộc dòng máu tiếng nói.
Họ tự tiêm nhiễm nặng lối sống gia trưởng tiểu nông lãnh chúa điạ phuơng cát cứ. Sự thống nhất Trung quốc bằng bạo lực theo kiểu Tần Thủy Hoàng cũng chỉ được 15 năm sau lại xé lẻ. Đến thời Mao Trạch Đông lại thống nhất và rồi lại xé lẻ đấu đá nhau là cái chắc. Lịch sử Tàu không có triều đại nào thống nhất đại lục qúa 100 năm. Sở dĩ người Tàu ra nước ngoài làm ăn giỏi và bắt buộc họ phải dựa vào nhau, không phải vì đoàn kết mà chỉ là sở đoản sự ranh mãnh láu cá nham hiểm mà thôi.

Ông Phạm Bá Dương gì đó viết cuốn Người Tàu Xấu Xí là bởi ông ấy người Tàu. Bác Paul Nguyễn Hoàng Đức chỉ là người chăm đọc sách mà từ cuốn sách đó bàn rộng thêm rộng ra mà thôi. Tôi thấy ý kiến bác Đức rất khách quan, suy luận rất lo gic.

Ta phải lấy cái đại thể về người Tàu mà nói, chứ không thể nhắm vào một vài nhóm người Tàu gọi là chú Ba, khách Chệt mà bảo người Tàu có tinh thần đoàn kết dân tộc. Trên thế giới không có dân tộc nào giết đồng bào mình để làm nhân bánh bao, hay mổ lấy nội tạng đem bán kinh tởm như người Tàu.

Tại sao các lãnh tụ Tàu có tham vọng bành trướng lãnh thổ, thích đất đai các nước khác chính bởi cái ngu muội của triết lý dở ngô dở ngọng cổ hủ lâu đời dạy gọi là đấng nam nhi phải là tề gia trị quốc bình thiên hạ, chuyện học hành chỉ mục đích cá nhân là làm quan. Tô Tần là cái guơng thuyết khách xui thiên hạ đại loạn đâm chém nhau vì mục tiêu tiến thân cá nhân chứ không phải lo cho nhân quần ấm no hạnh phúc, phát triển kinh tế phú cường.
Cái máu tham ngu xuẩn cá nhân của các hoàng đế Trung Hoa là liên miên đánh nhau cướp đất đai và đàn bà, nó thành bản tính chúa đất phong kiến di truyền khó bỏ.

Người Việt Nam cũng chả khá gì hơn người Tàu. Chỉ khi biết sắp chết cả nút bị dồn xuống tận cùng thống khổ của người Tàu thì họ mới nổi lên khởi nghĩa chống lại. Lúc đó có thể kêu gọi đoàn kết chả cần khai dân trí, trấn dân khí, hậu dân sinh làm quái gì cho nhọc nhằn. Một khi họ vẫn còn thoi thóp dật dờ thì họ còn cắn xé nhau đạp lên nhau mà sống. Tình cảm cảm xúc thị mụ mị dễ tin vào phình phờ, thích ăn bánh vẽ. Ngay cái tẹn gọi của một nước cũng sai , cả thế giới người ta đều gọi nước Tàu là China. Tại sao dân ta cứ quen miệng gọi là Trung Hoa, Trung Quốc. Lại còn làm thơ láo:
Việt Nam Trung Hoa, sông liền sông, núi liền núi, mối tình hữu nghị không bao giờ lìa tan. Ngu đến thế là cùng. Tên một nước cũng gọi sai đi. Bản thân tôi khi làm thơ cũng phải gọi là Trung Quốc, Trung Hoa theo thói quen người Việt. Tôi cố gắng viết chữ China, thì người Việt nhiều khi không hiểu, nghe lạ tai. Trong khi cả thế giới đều gọi là nước China. Còn gọi nước Tàu thì hiểu, nhưng bị đảng cộng sản cấm. Ai bắt ép người Việt gọi nước Tàu là Trung Hoa hay Trung Quốc thì kẻ đó là Hán gian đó, Việt gian đó. Nên gọi là China cho quen dần vừa đúng với tên gọi Quốc Tế. Trong các cuộc họp liên hợp quốc vẩn viết:
United States of American ( U S A )
Germany ( Deutschland)
England
Việt Nam
China ( nước Tàu )

Tại sao không gọi toẹt luôn ra là China hay Tàu mà cứ Trung Hoa, Trung Quốc mãi?

Việt Nam mấy nghìn năm nay luôn là cái đuôi của Tàu. Trông trên bản đồ cũng giống cái đuôi, chỉ là khúc đuôi thừa muốn chặt phăng đi cũng khó. Các triều đại hoàng đế Việt Nam tuy đánh Tàu thắng trận oanh liệt nhưng lại le te sang triều cống xin được sắc phong làm chư hầu. Chỉ riêng có Đinh Tiên Hoàng, Lý Thường Kiệt, và Quang Trung có thể khinh thường Tàu to xác nhưng ngu. Việt Nam có thể chinh phục cả nước Tàu nếu có một minh quân sáng suốt.

Nền văn hóa văn chương học thuật Tàu kém cỏi lạc hậu nhưng các đời vua Việt Nam vẫn coi là mẫu mực. Cụ Nguyễn Du đi xứ Tàu mới vỡ lẽ ra nước Tàu này kém cỏi dân chúng điêu linh khổ cực. Vua tham lam bất tài cư khư khư bế quan tỏa cảng không chịu giao thuơng học tập Phương Tây. Đến thời Nguyễn Ánh tức Vua Gia Long phải nhờ Bá Đa Lộc giúp đỡ mới đánh bại nhà Tây Sơn, nhưng không đánh bại Vua Cha mà đánh bại Vua con là Quang Toản. Nhờ người Phương Tây lại phản bội họ không cho buôn bán truyền đạo, nghi Ki-tô giáo là ma giáo thờ Chúa chứ không thờ tổ tiên. Nhờ Bá Đa Lộc lại tìm cách đầu độc ông ta. Do dốt nát và qúa ngu chả hiểu đạo Ki-tô là gì?  Chả hề đọc kinh thánh cựu ước tân ước. Đạo Ki-tô lại rất kính hiếu cha mẹ, nhưng vì không có bàn thờ bát hương ông bà ông vải mà chỉ có ảnh Chúa và tượng Chúa. Gia Long  dạy dỗ con trai ông ta bài trừ Tây Phương là Minh Mạng giết hại quá nhiều nguời Ki-tô và chém đầu linh mục Pháp như phạt chuối. Vua Gia Long rước voi về dày mả và để phá luôn cả giang san. Nếu có chính sách giao hảo buôn bán như Thái Lan thì người Pháp không thèm đô hộ xâm chiếm Viêt Nam làm gì. Chuyện đời muớp đắng mạt cưa, tham thì thâm. Nếu Nhật Hoàng cũng bài Phương Tây chặt đầu giáo sĩ như Tàu và Việt Nam thì nước Nhật muôn đời chỉ là hoang dã mọi rợ mà thôi. Bên Tàu cũng vậy mà làm các nước Phương Tây nổi giận và họ có cớ mang quân sang xâm lược. Trong Khi người ta hô hào tự do bình đẳng bác ái thì mình lại gây hận thù chia rẽ. Chiến tranh nổ ra người ta có súng đồng đại bác có nền triết học duy tâm siêu hình lo gic học dẫn lối nên thua là phải.

Lịch sử thì xuyên tạc nhân vật Gia Cát Lương là một tay đạo sĩ rất hung bạo tham lam quyền bính, thích gây hấn chiến tranh lại ca ngợi như tôi hiền, đại trí thức. Tào Tháo bị vu khống gian hùng dã man văn chương La Quán Trung như còn lắt léo dối trá lắm khi viết bộ truyện Tam quốc, hay Chu Nguyên Chuơng bất tài chuyên nấp sau hậu phương chờ cho các anh hùng thao luợc đánh nhau với quân  phương Bắc như Hung Nô, Kim, Đột Khuyết, Thiết Đang v. v… lại ca ngợi minh quân sáng suốt. Cái trò hộ khẩu, hợp tác xã, kiểm duyệt thơ văn đã có từ thời Tần Thủy Hoàng do chính sách cai trị lưu manh của Thương Ưởng, Lý Tư .Bây giờ áp dụng y xì ở Việt nam bảo chủ nghĩa Mác Lê Nin đấy, con đường lên chủ nghĩa xã hội.

Thời Tần Thủy Hoàng chia nước thành Chậu, Quận. Nước lớn như vậy chỉ có 9 châu, ngót 100 quận cho dễ kiểm soát, bây giờ là 22 tỉnh theo kiểu độc tài. Thật ra nước này có thể làm thành một liên bang như Hoa Kỳ nhưng họ không làm vì họ sợ dân chủ dân quyền tự do bác ái.

9.2.2017 Lu Hà  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét