Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Thơ Tình Chùm 578



Hồn Mây Phác Họa
hoạ thơ Lâm Như Hoa: Cảnh Chiều Tàn

Buồn bã cô liêu giấy một tờ
Hồn mây phác họạ cảnh huyền mơ
Quê người tuyết phủ sầu cung nhạc
Đất khách sương mờ khóc tiếng thơ

Lá héo thu về trăng ảm đạm
Hoa tàn xuân lại gió hoang xơ
Lung linh ngọn nến kinh cầu nguyện
Khắc khoải rèm buông khói tỏa mờ !

12.3.2015 Lu Hà





Trăng Rằm Xứ Lạ
cảm xúc khi đọc thơ Quang Dũng: Cố Quận

Trăng vờn sáng lối hàng cau
Thả hồn theo gió dạt dào nhớ nhung
Lung linh Bắc Đẩu như cùng
Nước non biền biệt thủy chung chốn nào

Ngồi buồn năm tháng ly tao
Quê người đôi gót nghẹn ngào tha phương
Trăng chiều đỉnh núi ngậm sương
Tiếng chày gĩa gạo sầu vương nỗi nhà

Cung đàn ai gảy gần xa
Côn trùng rên rỉ trăng nhòa lệ rơi!
Trông chừng tóc bạc người ơi!
Héo hon khúc ruột chân trời xa xôi

Quanh co ngõ trúc bồi hồi
Mùi hương thơm thảo bờ môi mộc gìa
Khói hương viễn vọng đầm đìa
Hư không huyền ảo bên rìa đồi hoang

Liêu trai hiển mộng huy hoàng
Hoa na tàu chuối bẽ bàng tháng năm
Xót xa cái kén tơ tằm
Một khung trời thẳm thu rằm nhớ ai?

Trăng soi khóe hạnh nét ngài
Liễu hờn cố quận canh dài thở than
Suối reo thổn thức chứa chan
Cuốc kêu khắc khoải mây ngàn gió ru!

12.3.2015 Lu Hà





Xót Xa Cung Đàn
viết tặng nữ sĩ Lâm Như Hoa

Mưa xuân trắng muốt như tơ
Sợi mềm ve vuốt chiều mơ bóng huyền
Liễu xanh lả lướt thuyền quyên
Mộng hồn thi sĩ thiên nhiên chốn nào?

Lều tranh thổn thức mộng đào
Suối thơ róc rách dạt dào tình ơi!
Mây bay lạc nẻo chân trời
Chạnh lòng lữ khách lệ rơi đôi hàng

Lam Kiều chày ngọc đài trang
Vân Anh thuở trước dịu dàng thiết tha
Hỏi ra mới biết Lu Hà
Lâm Như là họ tên hoa gọi chàng

Thịnh đường xao xuyến gió trăng
Nghìn thu Lý Bạch yêu nàng Hằng Nga
Ngẩn ngơ cánh nhạn quê nhà
Chập chờn ong bướm xót xa cung đàn

Trông trời ngắm đất thở than
Đôi chim trống mái trần gian bến sầu
Xứ người lá rụng chân cầu
Kìa ai lững thững mái đầu đẫm sương!

12.3.2015 Lu Hà






Mộng Ước Ngày Mai
cảm xúc khi đọc thơ Quang Dũng: Đôi Mắt Người Sơn Tây

Em ở Thạch Thất đi chạy giặc
Anh người vệ quốc gác đêm nay
Thành Sơn thổn thức hương say
Trăng thu Bất Bạt đắng cay muôn phần

Đêm hiu hắt ứa tràn sông núi
Đất Ba Vi buồn tủi xót thương
Nỗi niềm cố  quận tha phương
Xứ Đoài mây trắng vấn vương u hoài

Từ độ đó chặng dài tan tác
Nối tiếp theo xơ xác điêu tàn
Đá ong cát bụi lầm than
Rưng rưng khóe hạnh cơ hàn khổ đau

Em có thấy bạc màu cỏ dại
Cánh đồng khô tê tái chiều mưa
Mẹ già chống gậy rừng thưa
Bao nhiêu xác trẻ mới vừa trôi sông

Trong đáy mắt mênh mông u uẩn
Người Sơn Tây lận đận đọa đày
Khôn nguôi viễn xứ tỏ bày
Cho lòng nhẹ bớt canh chày sầu tư

Ta mơ ước vân du cánh hạc
Một ngày mai trỗi nhạc tơ vương
Đường hoa ráo lệ đau thương
Ngược xuôi tấp nập quê hương mặn nồng

Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Núi Sài Sơn may mắn lúa vàng
Trải dài Phủ Quốc thênh thang
Vi lô sông Đáy dịu dàng thiết tha

Anh sẽ gặp dáng nga yểu điệu
Cảnh thanh bình kỳ diệu sắc hoa
Điệu hò con sáo nhạt nhòa
Hỏi rằng còn nhớ người ta năm nào?

Má hồng thắm môi đào chúm chím
Trầu cau tươi áo tím xuân sang
Thuyền tình rẽ sóng đò ngang
Trúc mai ân ái tào khang trọn đời!

11.3.2015 Lu Hà





Hồn Lạc Miền Tây
cảm xúc thơ Quang Dũng: Tây Tiến

Dặm trường ngựa hí xa xôi
Nhớ dòng sông Mã núi đồi chơi vơi
Sài Khao thấp thoáng bóng người
Đoàn quân Tây tiến rã rời đứt hơi

Dừng chân Mường Lát nghỉ ngơi
Đường mây gió hú cổng trời khói sương
Ba lô súng đạn thê lương
Pha Luông ngàn thước vấn vương u hoài

Đồng hành gục ngã bi ai
Bỏ đời hồn phách tuyền đài khóc thương
Oai linh sủi bọt thác mường
Gầm vang cọp dữ sống lưng lạnh lùng

Mai Châu cơm nếp bạn cùng
Đuốc hoa lửa trại thẹn thùng áo xiêm
Khèn lên vũ điệu êm đềm
Viên chăn xây mộng lưỡi liềm trăng non

Ai qua Châu Mộc thuyền con
Dáng thanh độc mộc môi son má hồng
Đoàn binh rùng rợn tóc lông
Vượt qua biên giới tiếng cồng ly tao

Nấm mồ rải rác thì thào
Mảnh hồn phiêu bạt nghẹn ngào về xuôi
Rừng sâu heo hút chia phôi
Đêm mơ Hà Nội bồi bồi Ngọc Sơn

Tình về Sầm Nứa đòi cơn
Kiều thơm búi tóc oán hờn lặng im
Mặn nồng theo dấu chân chim
Đầu xanh chẳng tiếc tăm chìm cá bơi

Áo chàm điệu múa lăm tơi
Bướm ong dìu dặt lả lơi chốn nào
Quê nhà buồn gốc hoa đào
Từng xuân héo úa lệ trào cánh rơi!

11.3.2015 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét