Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
“ Video 29“
Cám ơn người em gái của tâm hồn thi ca, Thu Hà ngâm thơ quá tuyệt vời, như em đang ngâm thơ cho các bậc đại trí đại giác trong chùa, cho các bậc tao nhân mạc khách học giả thì ngâm như vậy là hay nhất. Cứ nhẹ nhàng mà ngâm, thủ thỉ tâm tình ngâm nga và còn có ý nghĩa cả đọc truyện đêm khuya. Các vị đó sẽ có cơ hội lắng nghe thưởng thức ý nghĩa từng câu chữ. Anh thấy hay nhất là đoạn đọc thơ, mặc dù đoạn này chiếm tỷ lệ rất ít trong các video, chính đoạn này người nghe mới cảm thấy cái chí khí anh hùng can đảm và tấm lòng vì nước vì dân của ba chàng dũng tướng Lục vân Tiên, Hớn Minh và Vương tử Trực, mới thấy hết cái đoan trang tiết hạnh của người con gái miền Nam nói riêng và người con gái Việt Nam nói chung. Tuy rằng cốt truyện sảy ra ở bên Tàu cụ thể là nước Sở, nhưng tác giả thơ viết về cuộc đời nhân vật chính là chàng Lục vân Tiên này, thì cả hai đều là người Việt Nam, tiền bối là người miền Nam còn kẻ vạn bối là dân Bắc Kỳ chánh hiệu con nai vàng đất tổ Hùng Vương. Còn ngâm cho những kẻ vô học tai trâu thì phải gào thét rầm rộ.
Đáng tiếc số đông vào nghe thơ chỉ là những cái tai trâu, họ không cần lắng nghe và hiểu hết ý nghĩa câu thơ, họ hoàn toàn dốt đặc về nghệ thuật. Quan điểm của anh Lu Hà là nghệ thuật vị nghệ thuật hay nghệ thuật tất cả là chỉ vì cái hay cái đẹp của nghệ thuật chân thiện mỹ, văn hóa tinh thần và tâm hồn để sống làm người đúng nghĩa không chỉ vì nhu cầu bắt cơm manh áo tầm thường hay giàu sang phú quý. Còn quan điểm nghệ thuật vị nhân sinh là thơ ca nhạc họa viết ra sáng tạo ra để phục vụ quảng đại số đông, phải hạ tầm nghệ thuật kỹ sảo trí năng xuống thấp nhất để phù hợp với trình độ số đông quần chúng thất học, xô bồ chợ búa làm sao cho họ vui họ cười, họ gào thét điên loạn, họ a dua theo bầy đàn để dễ sai khiến. Vì vậy chắc chắn thơ Thu Hà ngâm tặng anh Lu Hà và cả những bài bình giảng của anh Lu Hà sẽ ít người đọc và ít người like công khai. nhưng không hiểu tại sao Facebook thường xuyên thông báo cho anh Lu Hà biết số lượng người truy cập rất đông chỉ loáng vài phút đã có hàng trăm người vào nghe. Nên Thu Hà cứ yên tâm mà ngâm, nếu có một số người kêu ca là Thu Hà ngâm thơ nhẹ nhàng quá, không đủ âm lượng nhét đầy hai lỗ tai họ thì em đừng quan tâm. Mục đích chính em ngâm thơ tặng anh Lu Hà và các bậc tao nhân bạn hữu như anh Nguyễn Thanh Hoàng nghe hay cho những cái tai trâu vào nghe ké kia?
Anh Lu Hà rất phấn khởi hào hứng khi viết bình giảng hai video 29 và 30 này. Giống như ngày xưa Chung tử Kỳ bình giảng về tiếng đàn của Bá Nha vậy.
Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha làm quan, Tử Kỳ là tiều phu.
Bá Nha họ Du tên Thụy, người ở Sính Đô nước Sở. Tuy là người nước Sở, nhưng làm quan cho nước Tấn, chức Thượng Đại Phu.
Tử Kỳ, họ Chung tên Huy, nhà tại Tập Hiền Thôn, gần núi Mã Yên, ở cửa sông Hán Dương, là một danh sĩ ẩn dật, báo hiếu cha mẹ tuổi già nua, làm nghề đốn củi
Một hôm, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua Sính Đô nước Sở. Khi thuyền trở về đến cửa sông Hán Dương, nhằm đêm Trung Thu, trăng sáng vằng vặc, phong cảnh hữu tình, Bá Nha cho lịnh cắm thuyền dưới chân núi Mã Yên để thưởng ngoạn. Cảm thấy hứng thú, muốn dạo chơi một vài khúc đàn, Bá Nha liền sai quân hầu lấy chiếc lư ra, đốt hương trầm xông cây dao cầm đặt trên án. Bá Nha trịnh trọng nâng đàn, so dây vặn trục, đặt hết tâm hồn đàn lên một khúc réo rắt âm thanh, quyện vào khói trầm, chưa dứt, bỗng đàn đứt dây.
Bá Nha giựt mình tự nghĩ, dây đàn bỗng đứt thế nầy ắt có người nghe lén tiếng đàn, bèn sai quân hầu lên bờ tìm xem có ai là người nghe đàn mà không lộ mặt. Quân hầu lãnh lịnh lên bờ thì bỗng có người từ trên bờ lên tiếng:
– “Xin đại nhân chớ lấy làm lạ, tiểu dân là tiều phu kiếm củi về muộn, trộm nghe được khúc đàn tuyệt diệu của Ngài”
Bá Nha cười lớn bảo:
– “Người tiều phu nào đó dám nói hai tiếng nghe đàn với ta, sao ngông cuồng thế?“
Đại nhân nói sai quá vậy. Há chẳng từng nghe:
-“Thập thất chi ấp, tất hữu trung tín (Một ấp 10 nhà ắt có nhà trung tín). Nếu đại nhân khinh chỗ quê mùa không người biết nghe đàn, thì cũng không nên có người khảy lên khúc đàn tuyệt diệu”
Nghe đáp xong, Bá Nha hơi choáng váng, hối hận những lời vừa thốt ra, vội bước ra mũi thuyền, dịu giọng nói:
– “Người quân tử ở trên bờ, nếu thực biết nghe đàn, biết vừa rồi ta khảy khúc gì không?”
Khúc đàn đại nhân vừa tấu đó là: Đức Khổng Tử khóc Nhan Hồi, phổ vào tiếng đàn, lời rằng:
”Khá tiếc Nhan Hồi yểu mạng vong,
Dạy người tư tưởng tóc như sương.
Đàn, bầu, ngõ hẹp vui cùng đạo,
Đến cuối câu ba thì dây đàn đứt, còn lại câu bốn là:
“Lưu mãi danh hiền với kỹ cương“
Bá Nha nghe xong, đúng quá, mừng rỡ sai quân hầu bắc cầu lên bờ mời người quân tử xuống thuyền đàm đạo.
– “Nhan Hồi đã nghe tiếng đàn mà biết lòng người khảy đàn. Nay Hạ quan khảy đàn, lòng tư lự điều gì, quí hữu có thể đoán biết chăng?“
Đại nhân thử dạo một khúc xem?
Bá Nha nối lại dây đàn, tập trung tinh thần đến chốn non cao, khảy lên một khúc. Tiều phu khen rằng:
– “Đẹp thay vòi vọi kìa, chí tại non cao”
Bá Nha ngưng thần, ý tại lưu thủy, khảy lên một khúc nữa. Tiều phu lại khen rằng:
-“Đẹp thay, mông mênh kìa, chí tại lưu thủy”
Bá Nha thấy tiều phu đã thấy rõ lòng mình qua tiếng đàn, lấy làm kính phục, liền gác đàn, sai bày tiệc rượu, đối ẩm luận đàm. Hai người hỏi nhau tên họ, nguyên quán, nghề nghiệp.
Bá Nha lại sanh lòng cảm mến Tử Kỳ về sự hiếu với phụ mẫu, nên xin kết nghĩa anh em với Tử Kỳ, để không phụ cái nghĩa tri âm mà suốt đời Bá Nha chưa từng gặp. Sở dĩ phải bình phẩm đôi chút về kỹ thuật ngâm thơ rất mới của Thu Hà ở video số 29 này. Đối với anh Lu Hà và anh Nguyễn Thanh Hoàng là Thu Hà ngâm quá hay, nhưng với một số người sở hữu những cái tai trâu và cái đầu bé tí tẹo thì em ngâm thơ còn dở. Vậy em đừng nghe lời sàm xí xảo biện của họ mà phải bận tâm làm gì, hãy làm những gì mà em thích, anh thích và anh Thanh Hoàng thích là đủ rồi. Bây giờ kể đến Kiều thái Công mất chức Thái Khanh buộc phải về hưu trú tại miền Tây Xuyên thì vừa sáng ra đã thấy Lục vân Tiên đến bài kiến. Hai cha con gặp nhau thật là cảm động khiến người ta phải rơi lệ.
“Nào ai hay mới vừa thức dậy
Một sáng mai chợt thấy Vân Tiên
Kiều công rơi lệ khóc liền
Phiên nhung ngàn dặm sầu miên cuối trời
Cánh chim nhạn chơi vơi đôi ngả
Việt Hồ xa vàng đá phôi pha
Bây chừ chàng rể tìm cha
Mong ngày hội ngộ cả nhà đoàn viên
Oan trái thay hoàng thiên xanh thẳm
Chốn nhân gian ảm đạm đau lòng
Thương thay số phận long đong
Hoa trôi bèo dạt xuôi dòng tử sinh
Cõi âm cung điêu linh dương thế
Bởi vì sao sự thể oán hờn
Nầm non khao khát mẫu đơn
Sân vườn sớm tối chập chờn cỏ may
Chàng xin cha ở ngay bên đó
Luận văn chương đã có Kiều ông
Dùi mài kinh sử võ công
Sang năm nhâm tý chim hồng hộc bay“
Lục vân Tiên gặp Kiều nhạc phụ thì chàng khoảng 23 tuổi. Sang năm là năm nhâm tý tròn hai con giáp, đúng như lời tiên đoán của sư tổ Quỷ Cốc tử con chim trời hơn 6 năm ngủ quên sẽ cất tiếng gáy. Chim hồng hộc chính là thiên nga trời, loài chim tiêu biểu cho vẻ đẹp thanh thoát, nhưng ẩn dấu sức mạnh bền bỉ một sự thành đạt huy hoàng. Lục vân Tiên vàò đúng năm nhâm tý chàng ra kinh đô ứng thi và dành được cả hai chức võ trạng nguyên và văn trạng nguyên.
“Đúng như vậy lời thày xưa dạy
Từ bắc phương chuột chạy ra đường
Tràng An con lại tựu trường
Hai ban văn võ phi thường trạng nguyên
Lệnh vua truyền Vân Tiên triều kiến
Quân xâm lăng tràn đến nước ta
Bây giờ nên đánh hay hòa
Thần xin quyết chiến giặc Oa đến cùng
Các tướng lãnh anh hùng chẳng hiếm
Trao thượng phương bảo kiếm ra quân
Ấn phong đủ mặt triều thần
Khen thay quốc trạng dấn thân trận tiền
Đại nguyên soái Vân Tiên tư lự
Trước bệ rồng tiến cử Hớn Minh
Nay vì án mạng ẩn mình
Giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay
Có sức khỏe thẳng ngay thao lược
Luận binh thư mưu chước kém ai
Kém chi Hạng Võ thần oai
Chiêu an thu dụng tướng tài lập công
Trẫm chuẩn tấu tấn phong phó soái
Chuyện quân cơ tiến thoái tùy nghi
Cùng Vương Tử Trực một khi
Bày binh bố trận nhất thì quân sư
Ba khanh hãy nhẫn từ lương bổng
Lập đàn thề gióng trống minh tinh
Tế cờ làm lễ xuất binh
Tiễu trừ hải tặc quên mình vì ta
Khải hoàn ca nước nhà trông đợi
Chớ phụ lòng mong mỏi muôn dân
Triều đình khí thế tam quân
Trịnh Hâm đào tẩu gian thần mưu toan”
Cũng vào năm đó thì giặc Oa xâm phạm biên cương lãnh thổ, Lục vân Tiên được trao ấn nguyên soái và ban truyền thượng phương bảo kiếm toàn quyền ở chiến trường không cần theo lệnh vua, tùy cơ ứng bến điều binh bố trận. Lục vân tiên tiến cử Hớn Minh một võ tướng có sức khóe vô địch, có tài cầm quân không khác chi Hạng Võ khi xưa, cũng là người nước Sở. Hớn Minh được chiêu an phong là phó nguyên soái cùng Vương Tử Trực quân sư chấp chưởng binh quyền như Gia cát Lượng đời đông Hán và trí đa tinh Ngô Dụng đầu lãnh anh hùng Lương Sơn Bạc đời nam Tống vậy.
5.1.2020 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét