Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
“ Video 24“
Kiều nguyệt Nga với tất cả tâm hồn trái tim nàng đã dành trọn vẹn cho chàng Lục vân Tiên, nàng biết rõ ràng Lục vân Tiên không hề yêu Võ thể Loan, vì mối nhân duyên này là do cha chàng xếp đặt. Ông cụ đồ họ Lục vì quá yêu thương đứa con trai độc nhất của ông mà ông đích thân chọn vợ cho con trai. Sẵn có Võ Công cùng là bạn học ngày xưa, là môn đệ vạn bối của thày Khổng- Mạnh nên ông nghĩ người quân tử không lẽ ăn ở hai lòng, ông không hề biết Võ Công bên Hàn Giang là một điền chủ tham lam bóc lột hà hiếp dân nghèo thậm tệ. Một kẻ xanh vỏ đỏ lòng tiền hậu bất nhất gian xảo. Khi con trai ông bị mất tích, nghe thiên hạ đồn đoán thì bên nhà họ Võ trở mặt, trong khi đó nàng Kiều nguyệt Nga lại sang xin ông nhận nàng là con dâu, dù chỉ là tượng trưng. Nàng xin thay chàng Lục vân Tiên chăm sóc phụng dưỡng ông. Nay phải đi cống Ô Qua theo lệnh triều đình nàng để lại vàng bạc tiền của để Lục ông tĩnh dưỡng tuổi già, thật là chu đáo cảm động vô cùng.
“Ai cũng khen người con dâu thảo
Cha dưỡng già lễ giáo gia phong
Đủ tiền đau ốm dự phòng
Ba thu dồn lại sầu đong não nùng“
Kiều thái Công đã lên chức Thái Khanh cai quản cả một vùng rộng lớn từ Hà Khê. Hàn Giang và cả Đông Thành, đã cho lính đến tận nhà triệu mời Lục ông tới phủ. Khi nhận ra bức tranh vẽ con trai mình của nàng Kiều nguyệt Nga thì Lục ông đã hiểu ra đôi trẻ yêu nhau từ lâu mà mình lại hấp tấp mai mối với Võ thể Loan, ông kể lại hết sự tình con trai mình mắc nạn, nghe đồn đã chết rồi. Nhưng nàng Kiều vẫn chưa tin Lục vân Tiên đã chết, linh tính cho biết chàng vẫn còn sống. Nhưng cái tin bất hạnh này đã làm nàng nhuốm bệnh. Cụ Nguyễn Đình Chiểu mô tả như sau:
“Nguyệt Nga nhuốm bệnh thở than
Năm canh luỵ ngọc xốn xang lòng vàng
Nhớ khi thề thốt giữa đàng
Chưa nguôi nỗi thảm, lại vương lấy sầu
Công đà chờ đợi bấy lâu,
Thà không cho gặp buổi đầu thời thôi.
Biết nhau chưa đặng mấy hồi,
Kẻ còn người mất, trời ôi là trời!
Thuở xưa giữ dạ ghi lời,
Thương người quân tử biết đời nào phai?“
Đối với cụ Nguyễn Du tôi không dám đề nghị sửa lại thơ nhiều. Nhưng với cụ Nguyễn đình Chiểu tôi thấy thơ mộc mạc nông dân quá. Khi Nguyệt Nga đã nhuốm bệnh thì lòng nào còn xốn xang nữa kia chứ? Mà thơ không được vần lắm, nỗi lòng nàng sẽ héo hắt rầu rĩ thê lương. Vậy tôi xin đề nghị đoạn thơ này nên viết là:
“Nguyệt Nga ngất xỉu mơ màng
Năm canh tiều tụy dở dang lỡ làng
Hồn xưa dưới ánh trăng vàng
Giữa đàng thề thốt thiếp chàng bấy lâu
Tương tư gieo nặng mối sầu
Thà không quen biết buổi đầu thì thôi
Gặp nhau chưa thỏa mấy hồi
Kẻ còn người mất than ôi hỡi trời
Thiếp nay tạc dạ ghi lời
Lòng nào phụ bạc cảnh đời tàn phai?“
Người ta thường nói, quốc gia lâm nguy thất phu hữu trách. Đúng ra phải mang quân ra chống trả giặc ngoại xâm thì triều đình lại nghe lời sàm tấu của tên Hán gian cấu kết với giặc, vì thù riêng đã đẩy nàng Kiều nguyệt Nga đi triều cống cho giặc. Một kế sách bẩn thỉu hèn mọn vô cùng.
“Cũng bởi tại binh nhung tràn tới
Lũ sài lang soi mói Đồng Quan
Triều đình văn võ hai ban
Sở Vương lưỡng lự luận bàn ra quân“
Đồng Quan một ải quan trọng hiểm yếu ở bên Tàu, nằm ở phía đông của Quan Trung, phía bắc Tần Lĩnh, nam sông Vị và sông Lạc, đông của núi Hoa Sơn và giữa 3 tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây và Hà Nam. Trong lịch sử Trung Hoa, Đồng Quan là một vị trí chiến lược do tầm quan trọng địa lý của nó. Trong thời Tam Quốc, ở đây đã diễn ra trận Đồng Quan nổi tiếng giữa triều đình nhà Hán do Tào Tháo chỉ huy với các thế lực cát cứ ở Tây Lương do Mã Siêu và Hàn Toại chỉ huy. Như cụ Nguyễn đình Chiểu theo sách xuân thu chiến quốc thì Đồng Quan thuộc lãnh thổ nước Sở.
“Có ngờ đâu gian thần sàm tấu
Tham bạc vàng cửa hậu vào ra
Thông đồng với lũ giặc Oa
Giả vờ cống nạp Nguyệt Nga cho rồi
Nào sắc nước hương trời nghiêng ngả
Gái Trung Hoa ẻo lả men say
Hai mươi tống tiễn trọn ngày
Thuyền hoa đợi sẵn sang ngay xứ người
Kiều Nguyệt Nga chơi vơi do dự
Năm mươi con thể nữ đứng hầu
Quân quan dày đặc chân cầu
Kim Liên hớt hải biển sâu sóng gầm
Dìu Kiều Lão tình thâm phụ tử
Bước lên thuyền tư lự xót xa
Rưng rưng ngấn lệ nhạt nhòa
Tiễn con về nước Qua Oa mịt mù
Đừng bịn rịn tòng phu trọn vẹn
Hai phương trời nghèn nghẹn vầng trăng
Buồn dâng tới tận cung Hằng
Sương rơi đầu ngõ cát đằng dây leo
Ấy hồn trẻ hắt heo ngọn cỏ
Gió heo may lúc tỏ khi mờ
Sen vàng bảng lảng như mơ
Cuốc kêu khắc khoải dật dờ bóng con
Dù xa nước lòng son chói lọi
Nhớ quê hương mòn mỏi cha già
Các quan thương cảm bên rìa
Lo toan quốc sự chau tria phận mình
Việc quốc gia xót tình phụ tử
Buồm giong lên thứ tự xếp hàng
Tiền hô hậu ủng quan lang
Thuận buồm xuôi gió thênh thang lên đường
Mười ngày tới ải Đồng sóng dữ
Bầy hải âu rền dứ trăng sao
Mạn thuyền đàn cá lao xao
Ngọn đèn hiu hắt nghẹn ngào Nguyệt Nga
Quân hầu cận gật gà xiêu vẹo
Nằm ngổn ngang chồng chéo lên nhau
Nhẹ nhàng vén bức rèm châu
Bất ngờ lao xuống biển sâu một mình
Cùng ống quyển tấm hình liều mạng
Kim Liên kêu chạng vạng canh ba
Quan quân thể nữ thét la
Mênh mông mặt nước người đà thấy đâu?”
Kiều Nguyệt Nga uất ức căm hận cha con nhà Thái Sư và Trịnh Hâm ép mình phải triều cống cho lũ cướp biển ngoại bang, nên trong lúc thừa dịp mọi người trên thuyền mệt mỏi ngủ say nàng đã lao mình xuống vùng cửa biển tuẫn tiết theo chồng. Đám quan quân sứ giả nước Sở đành phải dùng ngay nàng Kim Liên hầu gái, tỳ nữ của kiều Nguyệt Nga thay thế vào chân Vương phi cho quốc vương Ô Qua.
“Ai vạch lá tìm sâu mà kể
Sẵn Kim Liên thay thế Nguyệt Nga
Trá hôn về nước Qua Oa
Trộm long tráo phụng thuận hòa cả đôi
Chúng nhìn nhau một hồi mưu tính
Đốc quan đành bi kịnh chẳng may
Dưới trên kín miệng đúng ngày
Kiệu hoa rước phụng tới ngay bệ rồng“
Muốn biết tính mạng Kiều nguyệt Nga sống chết ra sao xin đón nghe video 25 sẽ rõ.
3.1.2020 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét