Trung Hiếu Nghĩa Hiệp
“ Video 22“
Song thất lục bát là thể thơ độc đáo của dân tộc, một viên đá
kim cương bị thời gian bụi phủ lu mờ, bị lãng quên thất lạc trong dân gian vì
không có người chuyên tâm đào sâu nghiên cứu nó, phát triển nó một cách có hệ
thống bài bản. Người Việt mình vốn dĩ háo danh tham lam, chỉ mong mình được nổi
tiếng dù chỉ một phút lóe lên huy hoàng rồi vụt tắt cũng mãn nguyện lắm rồi.
Nhiều người không hiểu gì về thơ, cả đời không làm nổi một bài thơ cũng viết
bình luận, khen chê thơ thiên hạ theo cảm tính, theo cái ngu dốt riêng của
mình. Tôi nói thẳng xin đừng tự ái mà giận tôi giống như khi bàn về võ học thì
ít ra anh phải hiểu về võ học như trung bình tấn, kim kê độc lập, vịnh xuân quyền,
thiên long bát bộ, trảo mã tấn v.v… là gì thì mới nên bàn về võ học. Họ giống
như 5 anh mù nói chuyện huyên thuyên về con voi. Anh thứ nhất sờ trúng cái chân
thì bảo con voi giống cái cột nhà. Anh thứ hai sờ trúng cái đầu thì bảo con voi
giống như tảng đá. Anh thứ ba sờ trúng cái đuôi thì bảo con voi giống con trăn.
Anh thứ tư sờ trúng cái của quý của con voi đực thì bảo con voi giống cái chày
giã gạo. Anh thứ năm sờ trúng chỗ của quý của con voi cái thì bảo con voi giống
cái hang đá mọc rêu ẩm ướt, đút lọt cả hai bàn tay vào mà không sợ bị kẹt vào
trong. Tôi đã nhấn mạnh đặc điểm thơ song thất lục bát là để ngâm; cái hay là bởi
các vần trắc liên kết với nhau xâu chuỗi theo một nguyên tắc lô rich. Nên nghệ
sĩ rất dễ mệt phải dùng nhiều hơi thở, vì vậy phải tùy cơ mà ứng biến không nhất
thiết cứ phải theo mãi một làn điệu mà phải luôn biến hóa lúc ngâm, lúc đọc,
lúc sa mạc hát sẩm, lúc vọng cổ v.v...Giống như nhân vật Châu bá Thông trong tiểu
thuyết kiếm hiệp của Kim Dung.