Thứ Năm, 11 tháng 6, 2020

Bình Giảng Thơ Lu Hà Do Thu Hà Diễn Ngâm Phần 112


Tài Mệnh Tương Đố
“Video 63“

Hoạn Thư và Thúc Sinh lấy nhau đã lâu, nhưng không hề có con. Mẹ con nhà Hoạn Thư chăm chỉ đi lễ chùa cầu xin Đức Quán Thế Âm Bồ Tát độ trì cho nhà họ Thúc một đứa con nối giõi. Thúc Sinh mồ côi mẹ từ nhỏ được cha nuôi dạy truyền nghề thương gia cho chàng. Quán Thế Âm nghĩa là Đấng quán chiếu âm thanh của thế gian là một vị Bồ-tát hiện thân cho lòng từ bi của tất cả chư Phật. Được miêu tả cả thân nam lẫn thân nữ. Quán Thế Âm là một trong những vị Bồ-tát được tôn kính thờ phụng rộng rãi nhất trong Phật giáo Đại thừa, cũng như không chính thức trong Phật giáo Nguyên thủy. Hoạn bà và Hoạn Thư rất mộ đạo Phật, trong vườn nhà Hoạn Thư cho xây cất một cái am khá lớn tương đương với một ngôi chùa nhỏ nhưng thiếu người trụ trì nên nàng cho Thúy Kiều ra đó ở và có hai tiện nữ phục dịch giúp đỡ Kiều trong việc thắp hương. Công việc chính của Kiều là tụng kinh gõ mõ và chép kinh. Nhưng thực ra Kiều đâu có tập trung, miệng thì ê a đọc nhưng tâm thì để đâu đâu. Đêm nằm thì ôm mặt khóc hu hu, vẫn còn nuối tiếc cảnh trần ai yêu thương ái dục đầy đau khổ nhưng lại rất quyến rũ nàng.


“Kể từ đó triền miên hiu hắt
Tấn tuồng đời quay quắt không ngơi
Tàng kinh gác viện đôi nơi
Gần kề gang tấc lệ rơi khôn cùng

Hận thấu xương mánh mung xảo trá
Từng bước chân sỏi đá lao xao
Ruột đau dạ xót như bào
Nâu sồng thấp thoáng nghẹn ngào phôi phai

Tưởng như thể bên ngoài cửa ải
Cuốn rèm lên tê tái quan san
Oán hờn nung nấu tâm gan
Sinh đành bất lực khóc than cho tình“

Chàng Thúc Sinh cũng nhấp nhổm không yên vì chùa nhà có nàng ni cô xinh đẹp đó đang trụ trì đã từng là vợ mình. Nên chàng chờ đợi cơ hội để gặp ni cô Trạc Tuyền để thổ lộ nỗi lòng riêng.

“Gặp phải buổi rung rinh chậu kiểng
Hoạn Thư về thăm viếng phủ nha
Vội vàng xốc áo bước ra
Xăm xăm đè nẻo chùa nhà với hoa

Mặt nhìn mặt nhạt nhòa khóe hạnh
Đến nước này còn trách chi ai
Bởi ta thiển cận bất tài
Giọt châu lã chã ngắn dài đầy vơi

Đành cam chịu bỏ rơi vợ lẽ
Nhà Hoạn Thư quyền thế nghiêng trời
Thượng hoàng cũng phải nể lời
Hàng quan nhất phẩm mặt người sắt đanh

Ta với nó chính danh chồng vợ
Mà khác chi thằng ở vú em
Hôn nhân chính trị nhọ nhem
Cha ta yếu thế phải xem thế thời

Bởi quả nghiệp do trời đày đọa
Không cái con hương hỏa tổ tông
Thực thi nghĩa vụ làm chồng
Khác chi cái máy gieo trồng cây thôi

Hạt chẳng mọc than ôi mầm diệt
Chút măng non tha thiết bấy lâu
Xây chùa cúng phật bạc đầu
Hoan Bà khao khát trắng râu quan nhà“

Thúc Sinh cũng than vãn với Kiều là hai người lấy nhau đã lâu mà không có con. Nên Hoạn Thư xây cái chùa nhỏ này để đánh động đến lòng từ bi của Phật Bà thương xót đến. Qua đó cũng có thể biết mẹ con Hoạn Thư là người nhân hậu chứ không phải độc ác như nhiều người lầm tưởng. Tuy Hoạn bà có sai gia nhân đánh Kiều một trận cho bõ cơn tức và sau thì bỏ qua. Về sau này Kiều được làm hoàng hậu dưới triều đình Từ Hải nàng đã không cho quân bắt Hoạn bà để trả thù. Trong thâm tâm Kiều cũng nghĩ đánh là phải vì mình là gái lầu xanh bỗng dưng lại ngang nhiên ăn ở với con rể bà ta mà chăng thưa gửi gì.


Tài Mệnh Tương Đố
“Video 64“

Kiều đã làm tờ cung hay ngày nay gọi là viết đơn cho mình đi tu. Tu thật hay tu giả thì ai cũng rõ. Khi Thúc Sinh thừa dịp Hoạn Thư vắng nhà, chàng Thúc Sinh cũng khờ khạo tưởng là vắng thật mới xăm xăm chạy tới ni cô Trạc Tuyền hay còn gọi là vợ lẽ có hôn thú thật ở thành Lâm Truy để tự tình. Hai người ôm nhau khóc nức nở. Sinh thú nhận sự bất lực của mình mong Kiều tha lỗi cho. Thúc Sinh lo xa mai này chàng cha chàng ra đi, mà bản thân mình sẽ cô đơn biết dựa vào ai mà sinh sống? Chỉ còn biết bám víu vào thế lực nhà Hoạn Thư để mở mang kinh doanh.

“Còn phận thiếp nói ra mà chán
Giữa hồng trần ngao ngán xiết bao
Châu sa lã chã áo nào
Nâu sồng ướt đẫm quện vào vạt xanh

Kiều nức nở thôi đành chịu vậy
Biết làm sao cạm bẫy người giăng
Mỉa mai hai chữ xích thằng
Dây tơ xiết cổ chị Hằng chủ mưu

Quên sao được oán cừu cổ hận
Thiếp với chàng duyên phận bấy nhiêu
Cùng đường phải tính nước liều
Giữ cho mạng sống cú diều thị phi

Thoát cho được uy nghi hùm sói
Hang mãng xà soi mói ngày đêm
Miễn sao trong thấm ngoài êm
Vầng trăng tròn trịa bên thềm thanh tân

Sinh rền rĩ toàn thân lẩy bẩy
Duyên nợ này vùng vẫy không ra
Đi đâu bốn bể sơn hà
Thiên la địa võng cửa nhà suy vi

Rồi cha cũng ra đi với hạc
Một mình ta xơ xác tấm thân
Tránh sao sản nghiệp mất dần
Vậy ta chẳng dám lần khân lọ là“

khóc lóc chán Sinh đưa ra một đề nghị thực ra là cầu xin Kiều hãy bỏ trốn. Coi như duyên tình đôi ta đành đứt đoạn từ đây,mong rằng kiếp sau sẽ gặp lại. Vì không còn cách nào khác tẩu vi thượng sách.

“Nàng bỏ trốn cho ta yên dạ
Nấn ná càng khổ cả đôi bên
Một ngày ân ái mà nên
Kiếp sau gặp lại thành duyên vợ chồng

Đôi ta cũng loan bồng phượng bế
Thành Lâm Truy tri kỷ tri âm
Tháng ngày hoan lạc tình thâm
Trời cao chứng giám thương thầm nhớ mong

Kiều lạy tạ tấm lòng quân tử
Ơn hải hà cư xử phải điều
Ai hay bóng ngả liêu xiêu
Cầm tay bịn rịn xế chiều sương rơi

Chẳng hy vọng nối lời non nước
Cánh chim trời xuôi ngược trần gian
Bao la bốn bể giang san
Con tằm dẫu thác thân tàn tơ vương“

Kiều thấy lời Thúc Sinh nói phải, quỳ xuống lạy tạ Thúc Sinh và đôi uyên ương chia cắt từ đây, kẻ nam người bắc, chân trời góc biển biết đâu mà tìm và tốt nhất là đừng gặp lại nhau nữa để khổ cả hai.

8.12.2019 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét