Thứ Năm, 11 tháng 6, 2020

Bình Giảng Thơ Lu Hà Do Thu Hà Diễn Ngâm Phần 106


Tài Mệnh Tương Đố
“Video 51“

Hồi ở Việt Nam tôi chỉ đọc truyện Kiều trích đoạn trong chương trình giảng văn cấp 3. Tôi chưa hề có tập truyện Kiều nào trong tay, cửa hàng sách không bày bán, thư viện cũng không có. Mãi sau này ở nước ngoài tôi mới copie truyện Kiều trên mạng Internet. Nhưng tôi thường nghe người ta hay ám chỉ những cô gái chanh chua đanh đá là máu Hoạn Thư nổi cơn tam bành. Tôi cứ nghĩ Hoạn Thư là người độc ác cay nghiệt, thuộc loại răng nanh mỏ đỏ. Nhưng khi đọc hết cả tập truyện Kiều đọc đi đọc lại nhiều lần và tôi mới vỡ lẽ ra Hoạn Thư không độc ác, chưa bao giờ thấy Hoạn Thư đánh đập cưỡng ép Kiều phải làm điều gì quá đáng đến luân thường đạo lý. Chỉ có Hoạn bà là đánh ghen thay cho con gái một lần và sau đó cho sang bên phủ Thúc Sinh hầu hạ tiểu thư. Hoạn Thư cũng kín đáo bảo vệ Kiều, cho Kiều ra chùa nhà chép kinh,rồi Kiều lấy trộm đồ bỏ trốn đi Hoạn Thư cũng không thèm đuổi bắt. Hoạn Thư oán hận chồng mình là chàng Thúc Sinh đã phụ bạc tình mình mà nàng dùng Kiều để đày đọa tâm hồn thể xác lương tâm Thúc Sinh là chính. Hoạn Thư muốn dày xéo trái tim Thúc Sinh để trả thù tình. Cho nên khi tả về nhân vật Hoạn Thư này cụ Nguyễn Du cũng có chừng mực, còn tôi cố gắng đào sâu thêm về tâm lý tính cách nhân vật Hoạn Thư mà tôi cho là rất phức tạp. Tôi mô tả nhiều tình tiết, có lẽ còn dài hơn cụ Nguyễn Du bằng lối thơ song thất lục bát.


“Lời ngọt sớt mặn mòi cá nước
Vợ chồng ngâu mực thước mấy ai
Đèn khuya tỏ rạng nét ngài
Thú quê vườn tược hoa cài bướm say

Lá ngô rụng vàng bay phấp phới
Giếng vàng còn khấp khởi đầy vui
Giang hồ nuối tiếc ngậm ngùi
Việc riêng chôn dấu sụt sùi nguồn cơn“

Hoạn Thư muốn chứng tỏ rằng nàng vẫn tin tưởng Thúc Sinh khi chàng đi ra ngoài buôn bán, mối tình của nàng với chàng Thúc Sinh như Ngưu Lang Chức Nữ, bên ngoài là một cặp đẹp đôi và rất hạnh phúc. Hoạn Thư không để lộ một chút gì trái tim mình đang rỉ máu, lòng mình đang quặn đau như xát muối. Hoạn Thư phải giàu nghị lực và khả năng chịu đựng lớn như thể nào mới vượt qua những cơn bấn loạn khủng hoảng về tinh thần trước mặt Thúc Sinh. Tất nhiên là Hoạn Thư diễn kịch nhưng Hoạn Thư nhập vai quá xuất sắc về nghệ thuật tình trường và bản lãnh cuộc sống cao siêu.

“Tiểu thư cũng mừng rơn khôn xiết
Ngọn lửa lòng da diết hơn xưa
Liệu chừng miệng lưỡi đong đưa
Lâm Truy đáo hạn sớm trưa đợi chàng“

Thúc  Sinh đã trúng bẫy nhưng vẫn không biết mình là con dê rừng đã bị lọt trong chuồng ái ân của Hoạn Thư. Sinh còn nhơn nhơn tỉnh bơ nói những lời dối trá vợ về việc chàng mê mải làm ăn vật lộn trong thương trường.

“Sinh nghe vậy vội vàng thổ lộ
Cách năm trời hàng họ núi tiền
Sẩy tay là mất trắng liền
Cạnh tranh đối thủ đảo điên thói đời

Khách buôn cũng dám chơi liều mạng
Sổ sách nhiều cáng đáng làm sao
Cha già khắc khổ biết bao
Bâng khuâng tư lự nghẹn ngào lệ rơi!“

Hoạn Thư biết tỏng hết bụng dạ mồm mép Thúc Sinh quen thói trí trá kiểu nòi con buôn, nàng còn đưa đẩy bóng gió xa xôi nhắc khéo chồng. Nhưng làm sao Sinh hiểu được ý vợ mình muốn nói gì kia chứ?

“Nàng thổn thức đôi lời chăng chớ
Dòng trâm anh chàng nhớ không quên
Nho gia lễ giáo làm nền
Cháu con hiếu thảo tổ tiên phụng thờ“
Và sau đó Thúc Sinh muốn đánh bài chuồn về Lâm Truy với bồ nhí, viện cớ cửa hàng kinh doanh đang còn nhiều việc chờ chàng về giải quyết.

“Sinh lên ngựa vẩn vơ chi nữa
Chẳng chần chừ lần lữa thời gian
Vó câu rong ruổi non ngàn
Long lanh đáy nước giang san chập chùng

Tiểu thư khóc não nùng thảm thiết
Tìm mẫu thân kể hết sự tình
Mưu sâu rắp sẵn cực hình
Trách chàng bạc bẽo phận mình hẩm hiu“

Sinh đi khỏi Hoạn Thư sang thưa chuyện với mẹ. Hoạn bà mượn thế lực của chồng chuẩn bị thuyền lớn sai những tên gia nhân đầy tớ khuyển nhung, hung hiểm trung thành với chủ nhân, bọn chúng từng phục vụ trong trại lính nay làm việc cho nhà bà dong buồm thuận gió đi tắt đường biển, một lèo thẳng tới Lâm Truy để bắt Kiều về.

Đành bả lả dập dìu oanh yến
Chờ thời cơ tống tiễn chàng thôi
Lâm Truy đường bộ xa xôi
Tắt theo hải đạo tới nơi lại gần

Dưới trướng sẵn gia nhân đầy tớ
Toàn những tên mỏ đỏ răng nanh
Thuận buồm xuôi gió sẽ nhanh
Mang theo thừng chão quấn quanh mu rùa

Hoạn bà đã chịu thua mưu chước
Tấm tắc khen từng bước quỷ thần
Bàng Quyên Tôn Tẫn tủi thân
Khổng Minh cũng phải tần ngần ngẩn ngơ“



Tài Mệnh Tương Đố
“Video 52“

“Chọn ưng khuyển bá dơ đểu cáng
Quyết liều mình bán mạng hung hăng
Dặn dò hết thảy mọi đàng
Nhe nanh múa vuốt tắt ngang lên bờ“

Ưng khuyển là loài chim cắt và chó săn. Chỉ loại người hèn hạ, làm tay sai cho kẻ khác. Ngày xưa các vương hầu, quan lớn thường có quân đội riêng để bảo vệ dương phủ, trang trại, đồn điền, ruộng đất được mua ban thưởng. Sau khi nghe Hoạn Thư trình bày phương án đánh ghen. Hoạn Thị mẹ nàng khen nức nở mưu chước rất cao thâm. Chúng chuẩn bị buồm gió lèo mây. Hoạn bà thấy thấy bọn tay sai là một bầy côn quang người nào cũng nhanh nhẹn lực lưỡng, lại thấy Hoạn Thư dặn dò hết thảy, cứ như thế cứ như thế mà làm… Cho thuyền băng  qua hải đạo vượt sang bến Tề, nếu gặp hải tặc hay bọn giặc Oa cứ đấm mõm chúng vàng bạc là xong.

“Bởi hải tặc làm ngơ chẳng bắt
Vàng bạc nhiều sắp đặt cũng mau
Giang hồ còn nể mặt nhau
Đường thương mũi kiếm về sau cậy nhờ

Đồ phóng hỏa thừa cơ chất đống
Củi rơm khô nhanh chóng tấn công
Hãy mang khóa sắt thay gông
Nàng vào bao bố việc xong thì về“

Trong khi đó Kiều còn trằn trọc thao thức không ngủ được, vườn nhà trăng sáng
vằng vặc mà nghĩ tới chị Hằng tức chỉ Hoạn Thư đang soi mói nàng chỉ là thứ hoa đường cỏ dại thứ dây cát đằng tức thứ vợ lẽ chưa được thừa nhận và lo lắng Thúc Sinh đã nói rõ hết sự thể để hay Hoạn Thư đang định tính toán gì với mình, có ngăn cản nàng với Thúc Sinh có ý định làm hại nàng không?

Kiều thơ thẩn phòng the chiếc bóng
Mối sầu riêng mong ngóng đợi chàng
Vuông tròn răng rứa hay chăng
Khổ đau chín nỗi bất bằng bấy nhiêu

Đêm trăng sáng cô liêu vời vợi
Chốn lầu hoa soi mói chị Hằng
Bìm leo dậu đổ cát đằng
Thắp hương lạy Phật khói giăng mịt mù“

Trong lúc Kiều đang chắp tay thắp hương lạy Phật thì bỗng nhiên mắt tối xầm lại, sợ hết hồn gươm giáo sáng lòa và nàng ngất đi không biết gì nữa…

“Lời non nước vi vu gió thoảng
Bỗng từ đâu đuốc sáng rực trời
Xôn xao dã thú đười ươi
Gươm lòa giáo nhọn rụng rời thất kinh

Bầy quỷ dữ yêu tinh độn thổ
Xác trôi sông vô chủ ném vào
Đầu trâu mặt ngựa lao nhao
Thuốc mê dấp tới liễu đào nào hay

Kiều bất lực hồn bay phách lạc
Giấc chiêm bao tan tác chim muông
Hoạn Thư sằng sặc điên cuồng
Cho phường bán phấn buôn chồng biết tay

Lửa lem lém cỏ cây hốc đá
Thúc ông thì vội vã tới nơi
Gia nhân tôi tớ tả tơi
Bới cào tro nóng xương người đen thui

Ứa nước mắt ngậm ngùi thương cảm
Nhặt thi hài ảm đạm tang gia
Bát hương bài vị mộ bia
Ma chay phúng điếu bên rìa đồi hoang“

Căn nhà Thúc Sinh mua cho nàng bị bọn vô lại phóng hỏa thiêu trụi, chúng cho Kiều vào bao bố vác đi, tiện tay chúng ném một cái xác vô chủ để phi tang hiện trường và gây ra sự hiểu lầm cho Thúc ông là Kiều đã chết, do tai nạn hỏa hoạn.

4.12.2019 Lu Hà










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét