Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

Nửa Hồn Ướt Đẫm Trang Thơ


Trang Thơ..

Đã mấy thu rồi dạ ngẩn ngơ
Chiều rơi vạt nắng đổ ơ thờ
Bên hàng trúc liễu chùng lơ lửng
Giữa ánh sương gầy trải mộng mơ
Lỡ hẹn trăng hờn treo gió ngả
Hồn trao suối dỗi lượn mây chờ
Trang tình bút dở đau vời vợi
Cũng buổi xưa thề dệt áng thơ ...


22.06.2016 Giang Hoa


Nửa Hồn Thơ
họa thơ Giang Hoa: Trang Thơ

Ve sầu non nỉ lẽ nào ngơ
Đỗ vũ bâng khuâng khắc khoải thờ
Di ảnh thiên thu vào lối mộng
Vầng trăng cổ hận nẻo đường mơ
Chòm sao Bắc Đẩu cô đơn đợi
Một dải Ngân Hà lủi thủi chờ
Hiu hắt giọt sương sầu ngõ vắng
Đèn khuya leo lắt nửa hồn thơ…

22.6.2016 Lu Hà

Thơ là cõi trời riêng của con người ta. Người ta sinh ra không ai giống ai. Vẻ mặt vóc dáng giọng nói có thể giống nhau. Những cặp sinh đôi giống nhau như đúc thậm chí mang cùng một căn bệnh nhưng tâm hồn và vân tay hoàn toàn khác nhau. Tâm hồn khác nhau thì thơ là tiếng nói của linh hồn cũng khác nhau. Cùng một tứ thơ cách bày tỏ biểu lộ cũng khác nhau. Sự khác nhau đó là lẽ tự nhiên của tạo hóa máy trời trong thơ văn gọi là nghệ thuật vị nghệ thuật. Thơ văn chính danh đúng nghĩa không có cùng chung mẫu số đáp án sáng tác theo một đề cương vạch chỉ đỏ vạch sẵn gọi là nghệ thuật vị nhân sinh. Tôi gọi dòng thơ này là dòng thơ bèo dâu giun dế đại trà.
Tôi không có nhiều thời gian bàn luận quan tâm về cái gọi là nghệ thuật vị nhân sinh. Mà tôi quan tâm nhiều đến nghệ thuật vị nghệ thuật. Thơ có đẳng cấp cảnh giới trí tuệ trình độ thì trong đó bao hàm cả khối nhân sinh quan rồi. Giống như tự do và bình đẳng vậy. Ở đâu có nhiều tự do thì ở đó ít bình đẳng, bình đẳng vẫn sống trong tự do. Ở đâu có nhiều bình đẳng thì ở đó ít tự do. Bình đẳng tuyệt đối sẽ bóp chết tự do, thủ tiêu tự do. Vậy trong hai cái bạn chọn cái nào. Bình đẳng hay tự do, nghệ thuật vị nghệ thuật hay nghệ thuật vị nhân sinh?

Giang Hoa:
“Đã mấy thu rồi dạ ngẩn ngơ
Chiều rơi vạt nắng đổ ơ thờ “

Lu Hà:
"Ve sầu non nỉ lẽ nào ngơ
Đỗ vũ bâng khuâng khắc khoải thờ"

Thơ Giang Hoa làm là thơ đường luật theo lối luật trắc vần bằng. Tôi đối họa lại theo lối luật bằng vằn bằng. Chữ ngẩn ngơ là hình dung từ độc đáo trong tiếng Việt rất khó họa lại. Một bài họa có gía trị lại nghiêm cấm dùng lại chữ ngẩn của bài xướng. Tôi tránh phạm húy nên dùng là: nào ngơ. Chữ nào ngơ cũng thấy xứng đáng liên kết tự nhiên hợp lý lô rích có một vị trí chỗ đứng trong một câu không hề gò ép miễn cưỡng với ve sầu non nỉ như mũi kim châm xuyên thấu trái tim người. Ve sầu, tu hú, chuồn chuồn, hoa phượng vĩ, là những kỷ niệm mùa hè. Mùa của tình yêu đôi lứa. Hè tàn thu đến rồi kế tiếp là mùa đông thường ám chỉ cảnh chia ly tan vỡ băng giá, nguội lạnh hững hờ...
Đã mấy thu rồi trong lòng nữ sị vẫn còn mang một nỗi niềm ngẩn ngơ thì Hà lão phu nghe tiếng ve sầu nỉ non lẽ nào làm ngơ? Khi mà chiều rơi vạt nắng đổ ơ thờ. Từ ngẩn ngơ đến ơ thờ là cả một đoạn trường tân thanh sóng gió giông tố của linh hồn. Làm cho con chim đỗ vũ hay đổ quyên khắc khoải vọng thờ một qúa khứ nỗi niềm đau đớn cay dắng xa xăm....

Giang Hoa:
“ Bên hàng trúc liễu chùng lơ lửng
Giữa ánh sương gầy trải mộng mơ“

Lu Hà:
“ Di ảnh thiên thu vào lối mộng
Vầng trăng cổ hận nẻo đường mơ“

Trúc liễu lơ lửng, sương gầy mộng mơ, di ảnh trên bàn thờ, bài vị của người qúa cố, tiếng cuốc kêu khắc khoải, tiếng qụa ăn sương, vầng trăng cổ độ vuơng vấn một nối oán sầu thương hận bi ai là những hình ảnh tượng trưng của một linh hồn quằn quại trái tim tê tái xót xa mệnh bạc cô đơn của người thiếu phụ trẻ mở đầu bằng câu thơ: "Đã mấy thu rồi dạ ngẩn ngơ"

Mùa thu quả thật buồn cho thi nhân. Thi sĩ Lu Hà từng kêu lên:

Biết Phải Làm Sao

Anh biết lắm hồn thu phảng phất
Gió thu buồn cô quạnh làm sao
Lá thu xào xạc vẩn vơ
Bồi hồi thổn thức ngẩn ngơ ra vào

Thư em viết nghẹn ngào nhức nhối
Vẫn than phiền bao nỗi tủi hờn
Còn anh thì cũng chẳng hơn
Cố hương biền biệt hoàng hôn xế tà...

Giá có được mặn mà thanh vắng
Để vơi đi bao nỗi đắng cay
Tình thương mang lại vui say
Trái tim ấm áp tháng ngày em ơi!

Hãy dấn bước vui tươi em nhé
Vượt lên trên bao nỗi khó khăn
Xoá đi bực bội trở trăn
Ngày dài tháng rộng muà xuân én về

Bao kỷ niệm tràn trề xúc cảm
Những đêm dài trằn trọc thâu canh
Mặn mà như giọt biển xanh
Vườn thu ríu rít yến oanh thì thào!

Anh phải biết làm sao đây nhỉ?
Để em tôi lấy lại nụ cười
Sẻ san cốc lệ đầy vơi
Chắt chiu từng hạt muối đời cho nhau!

11.1.2011 Lu Hà

Giang Hoa:
“Lỡ hẹn trăng hờn treo gió ngả
Hồn trao suối dỗi lượn mây chờ“

Lu Hà:
“ Chòm sao Bắc Đẩu cô đơn đợi
Một dải Ngân Hà lủi thủi chờ“

Trăng gió vô tình người hờn dỗi, trăng hẹn gió, gió chờ trăng mà chẳng gặp nhau, lòng dạ người ta cũng xao xác càng thêm nhớ bạn tình.
Đêm trăng không gió cảnh vật im lìm để hồn bơ vơ bên bờ suối ngóng mây bay. Mây kia hững hờ vẩn vơ thương cho chòm sao Bắc Đẩu cô đơn đợi chờ, một dải Ngân Hà lủi thủi như kiếp nhân sinh trên cõi trần gian vậy.

Giang Hoa:
“Trang tình bút dở đau vời vợi
Cũng buổi xưa thề dệt áng thơ ...“

Lu Hà:
“Hiu hắt giọt sương sầu ngõ vắng
Đèn khuya leo lắt nửa hồn thơ…“

Cả hai cặp câu kết Giang Hoa và Lu Hà đã khéo lồng vào nhau của tình thơ văn sĩ bút dở niềm đau dệt thành những áng thơ viết lên trang giấy cặm cụi thầm lặng dưới ngọn đèn leo lắt, linh hồn cũng lay lắt hoang vu buồn bã lã chã sương rơi sầu ngõ vắng.

Hồn Trăng Mây Gío

Bờ biển lặng vầng trăng ái ngại
Thiếu phụ buồn tê tái đau thương
Thoảng nghe tiếng qụa ăn sương
Tóc mây lõa xõa đoạn trường chiêm bao

Trăng nhỏ gịọt mịt mờ sương thẳm
Hồn thê lương ảm đạm làm sao
Ngân Hà chạy trốn nơi nao
Sao băng gía lạnh ai nào thấu cho

Trăng không tỏ lẽ nào dan díu
Cuộc tình xa để lỡ chuyến đò
Loanh quanh chẳng thấy bến bờ
Hoang vu tỉnh lẻ vần thơ nghẹn ngào

Gieo ngấn nước thì thào to nhỏ
Kề bên nhau nức nở gương nga
Trầm luân trong cõi sa bà
Hồng nhan bạc mệnh canh gà mưa sa

Gió ve vuốt làn da mát dịu
Trăng thơ ngây hay đã về gìa
Thở than lã chã đầm đìa
Thương hồn côi cút bên bìa rừng hoang

Khói nghi ngút cánh đồng cỏ úa
Huyệt tang thương nấm mộ sầu tư
Nghìn năm bàng bạc trăng thu
Đành thôi mây gío âm u tủi hờn.

5.7.2013 Lu Hà

Để kết thúc bài bình thơ tôi gom cả hai cặp câu kết 2 bài đường thi lại thành 4 câu song thất lục bát:

"Trăng tình dang dở đau vời vơi
Đèn khuya tức tưởi nửa hồn thơ
Biết ai ngóng đợi mà chờ
Sương rơi đầu ngõ hững hờ bóng câu "

22.6.2016 Lu Hà











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét