Thứ Ba, 16 tháng 4, 2019

Luận Về Tình Yêu Phần 9


Thất Tình Có Khi Lại Là May Mắn
Câu hỏi đặt ra:Thất tình chưa hẳn là bất hạnh, có khi còn là một điều may mắn hạnh phúc?

Theo tôi thất tình chưa hẳn là bất hạnh, có khi lại là một điều may mắn và hạnh phúc. Vì trời thương mình nên ngăn cản nhân duyên cuả mình, tặng cho mình một trí tuệ minh mẫn tỉnh táo để xem xét lại cuộc tình mình đã theo đuổi và thất bại, kể cả khi người ta nghĩ lại và muốn yêu mình thì mình có chấp nhận theo một kiểu cam chịu mù quáng hay là đừng nên đoái thương, đoái hoài đến người đó nưã? Đời tôi đã hai lần bị người con gái bỏ rơi, coi như là một ngã thất tình nhưng thực chất cả hai cô mới bị thất tình vì bị tôi bỏ rơi ngược lại, nghiã là đã xem xét lại là tình yêu và tự hỏi rằng họ có xứng đáng với mình không và tôi phớt lờ đi và không thèm tán tỉnh hay để ý gì đến nưã. Trái tim tôi đã thành lạnh lùng băng giá vô cảm khi tôi cảm thấy yêu họ là một mối hiểm hoạ cho tôi và cuộc đời tôi sẽ khổ vì họ.


Trường hợp thứ nhất:

Cũng chỉ vì cái hôn vội vã không đúng lúc mà nàng đã tố cáo tôi vì sĩ diện cá nhân. Nàng muốn tôi như một thằng cò lúc nào cũng phải dấm dúi thậm thụt không dám công khai khi nàng đã có người yêu. Đúng, tôi có thể kiên trì tán tỉnh nàng, một khi tôi đã quyết yêu nàng. Nếu nàng biết cách làm cho tôi yêu nàng và biết tạo ra cảm giác hấp dẫn để cho tôi thán phục....Nếu nàng cứ giữ được sự trong trắng trinh tiết theo truyền thống đức hạnh cuả người phụ nữ phương Đông: Chữ trinh đáng giá ngàn vàng chỉ để giành cho người mà mình yêu nhất trong mối tình đầu. Trong khi tôi vẫn chưa hề ăn nằm với người con gái nào mà nàng đã ăn ngủ với người ta lăn lóc như vậy lại còn muốn dền dứ để câu cá tình cảm cuả tôi ư ? Lúc đầu tôi tưởng nàng chưa yêu ai, nên tôi mới săn đuổi tán tỉnh nàng là lẽ đương nhiên khi tôi thích nàng. Nhưng khi biết nàng đã có người yêu rồi, thì trong một khoảnh khắc tôi sẽ không còn bình tĩnh được nưã mà phải đấu tranh giành giật lại người mà mình yêu, mình thích. Đó là tính cách cuả những loại đàn ông giàu nam tính và đa tình. Là lẽ thường cuả các bậc nam nhi quân tử, con trai phải mạnh mẽ chứ không thể dút dát mềm yếu được. Chỉ vì nưả cái hôn mà nàng te tái đi tố cáo tôi, đổ vạ như tôi cưỡng dâm nàng không bằng. Thực ra nàng chỉ vờ vĩnh vì sĩ diện mà thôi, tôi tin chắc là như vậy. Vì lúc đó có hai thằng đểu nó rình mò ngoài cưả nghe trộm khi nghe tôi nói chuyện với nàng và chúng nó cười ré lên.... Nàng quá hèn không có gan đương đầu với sự thật là nàng đã có may mắn được hai người con trai tỏ tình với mình và nàng không đủ trí thông minh và tình thương ái bao dung để cư xử sao cho đẹp lòng cả hai. Vì sĩ diện với thiên hạ và nàng đã tố cáo tôi? Lý do đơn giản chỉ vì mới hôm trước đã công khai ăn nằm với người ta thì hôm sau đã bị tôi hôn lấy cho bằng được để ép nàng chọn một trong hai người, tự tạo ra một đối trọng và tự suy nghĩ lấy. Đó cũng là một cách thử dứt khoát với người mình yêu thích, chứ loại người như tôi không thích cò cưa lâu tranh giành người yêu với kẻ khác mà trong thâm tâm mình coi thường. Ở đời thiên hạ thiếu gì đàn bà đáng yêu, có điều ta không chịu lăn lộn xông pha mà chưa gặp nhau mà thôi.
Theo lẽ thường nàng có thể nói với tôi: Anh đừng làm thế em đã có người yêu rồi, em rất cám ơn anh nhưng tiếc rằng em đã có người khác rồi. Em xin trả lại những bài thơ và thư tỏ tình cuả anh và từ nay xin anh đừng làm phiền em nưã. Điều đơn giản như vậy nàng đã không làm được và nàng lại lợi dụng tôi như vật thí mạng cho cái danh giá tiết hạnh cuả nàng...?

Đúng vậy, vì sĩ diện nàng đã biến tôi thành vật thí mạng cho tình yêu mù quáng vội vã cuả mình. Có lẽ theo nàng một khi đã hiến thân xác, hiến đời con gái cho ai thì thói quen nhục dục sẽ cám dổ nàng một trăm một nghìn lần. Và tôi là kẻ yêu sau, yêu muộn thì phải còn được chờ cứu xét sau đã và nàng đã tố cáo tôi để bảo vệ cho tình yêu cuả nàng. Sau này nghe nói nàng rất cô đơn và khổ hạnh ở Sài Gòn, vì cha mẹ nàng chê anh chàng kia xấu trai lại bất tài chả làm nên được cái trò trống gì kia. Trong khi đó ở Hà Nội tôi đã chuẩn bị cưới vợ nàng còn nhắn con " D" là bạn gái cuả nàng : " Anh ơi, chị N chị ấy hỏi anh có còn thích, có muốn thì về Hải Phòng gặp chị ấy... " Tôi trả lời dứt khoát quen biết gì đâu người ấy mà gặp, thôi đừng nói nưã. Nếu không có chuyện vu cáo và xỉ nhục thì một người như tôi rất đa cảm, đa tình tôi sẽ tìm nàng bất kỳ ở đâu dù ở chân trời góc biển nào, dù nàng có ở ngõ ngách nào ở Sài Gòn tôi cũng tìm ra cho bằng được.

Sau này tôi đi chơi với người yêu cuả tôi ở Hà Nội, con " D " nó nhìn tôi rất hằn học. Cô ta mới ngạc nhiên hỏi: Anh ơi! Sao ánh mắt con D nó nhìn anh hằn học và căm ghét anh thế? Tôi chỉ mỉm cười trả lời: mặc kệ người ta.... Lần cuối cùng tình cờ  tôi lại gặp con D ở Đức. Trông nó rất già, nhan sắc đã tàn phai, lụ khụ hom hem méo mó, nó cứ nhìn tôi chòng chọc... Nó còn luồn chân xuống dưới gầm bàn, kín đáo trước mặt mọi người, nó đá đá vào đùi non cuả tôi... Nó muốn dê vào bộ ngọc hành của tôi. Nó muốn gì ở tôi đây hay nó muốn thủ dâm với tôi ? Tôi cũng không một lời hỏi thăm lại N là bạn gái cuả nó bây giờ sống ra sao và đã có chồng con chưa? Nhìn thấy cảnh như vậy và nhớ lại bạn gái cuả nó là N ngày xưa đã có lúc làm cho trái tim tôi bồi hồi mà lại sa sút về nhân cách như vậy, tôi ngán ngẩm vô cùng, chỉ biết lẳng lặng đứng dậy và biến đi mất hút....

Tính tôi là như vậy đó, tuy là loại đàn ông xông xáo đạp cưả xông vào liều mình như chẳng có. Nhưng lòng tự trọng tự ái lại rất cao nhất là với người mà mình đã có lần thật sự yêu thích. Còn hạng gái như con D thì tôi không thích nói chuyện huống chi là có ý định tí táy tí mẻ, sân xiu xơ múi làm gì để tự mua dây rước hoạ vào thân và nó là loại gái không có thú cảm nữ tính để cho lòng tôi phải nôn nao hồi hộp xao xuyến bâng khuâng lạc vào cõi thiên thai mộng ảo. Thời gian đó nó sang Đức để làm phiên dịch nghe cũng oai lắm chứ? Ở Việt Nam nó kiện người yêu của nó là thằng ” C L“ khi còn học nghề ở Đức và cả khi về nước đã mang thai nhiều lần và nó phải nạo thai. Bây giờ người yêu nó trở lại Đức làm đội trưởng lao nô và bỏ lại nó. Các ông trong tổng cục đào tạo đau đầu vì nó, bố nuôi nó cũng là sĩ quan quân đội hàm trung tá gì đó. Nên các ông ấy cũng tống luôn nó sang Đức cho rảnh.

 Còn riêng cô nàng trong chuyện cuả tôi, quả là lúc đầu tôi đã chót ngộ nhận và thích nàng thật. Chỉ vì sau cái hôn hụt nàng nhìn tôi cười có vẻ diễu cợt, tỏ ra rất kiêu ngạo khinh bỉ tôi trước mặt mọi người để sĩ diện. Nếu gặp tôi đi một mình thì nàng lại e thẹn lén lén và sau đó tôi thấy nàng rất phờ phạc nàng phải đi khám bác sĩ luôn. Anh chàng còm cũng ít tới thăm, có lẽ vì muốn tránh mặt tôi chăng?

Ngày đó tuy đi học nhưng tôi quen biết nhiều giao du rộng với người Đức và họ giới thiệu tôi nhiều chỗ làm việc và tôi kiếm được rất nhiều tiền bằng sức lao động chính đáng cuả tôi. Học sinh học nghề ngày đó mỗi người hình như mỗi tháng được 140 Ost Mark, nhưng tôi nhớ trừ các khoản mỗi tháng chỉ còn khoảng 80 Ost Mark để mua lương thực thực phẩm tự nấu ăn lấy. Ai giỏi tiết kiệm lắm mỗi tháng cũng chỉ dôi ra được 30 đến 40 Ost Mark là cùng. Vì lâu quá tôi không nhớ rõ nưã là 140 Ost Mark hay 240 Ost Mark?

Nhưng ở tôi nhờ bản tính lanh lợi mỗi tháng tôi cũng kiếm được thêm rất nhiều tiền, tôi hay mua giấy ảnh và xe đạp gửi về để giúp đỡ bố mẹ già. Tôi tự nhiên trở thành giàu sụ ở đó so với đám học sinh học nghề. Vì ghen ăn tức ở nên chúng nó xui một thằng bị bệnh thần kinh khà khiạ với tôi. Chuyện là: thằng này chán đời nên uống thuốc ngủ tự tử, nhưng không chết nên nó dở khùng dở dại. Điên thì điên mặc xác con mẹ nhà nó... Thằng này cũng vào loại to béo, rút dao ra vô cớ hăm dọa tôi, nhưng bị tôi xiết cổ không cưạ được phải van xin tôi mới tha cho. Rồi một lần trong phòng vô tuyến có khoảng 5, 6 đưá cố tình ngồi trước mặt tôi. Chúng nó cậy đông ỷ thế ăn hiếp người, chúng nó muốn trêu ngươi để chọc tôi đây? Tôi quát ngồi xuống để người ta xem thế là cả 6 thằng xông vào đánh tôi, nên tôi đành phải nổi máu anh hùng lục lâm thảo khấu chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc làm cả bọn hết đường tránh....

Cô nàng cuả tôi đang ngồi đan áo len cho anh chàng còm, nhìn mà sợ xanh mắt. Có thể từ ngày đó cô nàng mới thực sự nhìn tôi một con mắt khác, cô ta không thể nào ngờ tôi lại là người nhanh nhẹn và có sức khoẻ phi thường như vậy? Cô ta đã đem lòng thực sự yêu tôi? Theo sự phân tích cuả tôi về mặt tâm lý nhân chủng học: Con gái là giống cái có xu hướng thiên mạnh? Con cái nào mà chả thích những con đực khoẻ mạnh để duy trì nòi giống. Vì chính bản thân nó cũng sợ nòi giống cuả nó bị khánh kiệt?

Chuyện đời như thế nó mới éo le và khổ vô cùng. Tôi hoàn toàn không có thú cảm với con gái Việt Nam nưã, tôi luôn cảm thấy họ là một mối hiểm hoạ cho tôi và cách biểu hiện tình cảm cuả họ không hợp với tôi và tôi chỉ thích muốn được yêu các cô gái Đức. Sau này về Việt Nam tôi lại gặp rất nhiều mỹ nhân cũng rất tuyệt với và tôi cũng rất thích họ và yêu họ.

Cho nên tôi mới nói rằng: Thất tình chưa hẳn là bất hạnh, trường hợp cuả tôi thì chính cô gái này mới là người thất tình thực sự. Vì tôi có lý do chính đáng: Cô ta đã tố cáo tôi, xỉ nhục tôi, tỏ ra khinh bỉ diễu cợt tôi rồi lại dùng mọi cách lăn xả vào để được yêu tôi trong khi cô ta da dẻ bủng beo, hương tàn sắc nhạt như vậy? Bạn gái cuả cô ta cứ xăn văn bên tôi, cố ý giúp đỡ hằn gắn lại tình cảm giưã tôi và cô ta.... Thật khổ cho tôi cả 3 năm trời cứ muốn lẩn tránh để khỏi gặp mặt cô ta, và cô nàng cứ rình lúc nào tôi nấu cơm cũng giả vờ vào bếp để cố ý gần tôi...

Tôi tin cô ta một lúc nào đó sẽ giật mình bừng tỉnh tự làm một sự so sánh giữa tôi và anh chàng còm:
Tôi đẹp trai mặt mũi sáng sủa khôi ngô, đôi mắt đàn ông to trong sáng thăm thắm một bầu trời xanh bao la đầy sức quyến rũ. Lúc nào cũng cô đơn mà tập thể lầm tưởng là ngu đần, vì chẳng thích hòa mình vào tập thể, lảng tránh mọi cuộc họp hành liên miên. Với cô ta cho là xấu không đáng yêu và sợ chúng bạn cười yêu ai chẳng yêu lại yêu một ngã đần mọi người đều lẩn tránh, trong phòng ăn chả ai muốn ngồi gần, lúc nào hắn cũng thui thủi lẻ loi một mình? Trong lịch sử nhân loại chính sự cô đơn lại là mảnh đất màu mỡ cho các bậc thiên tài tha hồ mà suy tư mộng tưởng tạo nên những giá trị tinh thần vô giá. Nhưng với lối giáo dục hội đoàn của người cộng sản thì họ lại chỉ trích người cô đơn, cho là chủ nghĩa cá nhân thiếu tinh thần tập thể, hay vu cho là đần độn lạp dị như con “V“bạn gái cùng phòng cứ sa sả cái lỗ mồm vô cớ chửi tôi là thằng: “blöd“. Còn tôi có thật sự là một thiên tài cô đơn không? Thì tự các bạn tìm lấy câu trả lời, còn tôi không hy vọng hay muốn cô gái kia trả lời. Các ban hãy coi như là một dấu tích đọc lên thấy xót xa và cũng vui vui cho một cuộc đời….
Nhưng sau cô ta lại nhận ra rằng người thích cô đơn chưa hẳn là xấu, tính cách như vậy nào đã chết ai? Có khi lại một người thương vợ và một người cha cực kỳ tốt. Cô ta thấy tôi chăm chỉ lao động, luôn gửi đồ về Việt Nam giúp đỡ cha mẹ nuôi các em ăn học, trong thời bao cấp tem phiếu. Sức khỏe thì vô địch, tuy chiều cao chỉ ở mức trung bình.

Còn anh chàng còm chỉ giỏi nói phét ba hoa nghe sướng tai, suốt ba năm chả dành dụm tiết kiệm quái gì, lại còn ăn cày vào cả của cô ta. Vì cô ta trót ăn nằm với hắn mà phải cung phụng hắn thế thôi. Khi về nước người ta đóng cái hòm to đùng còn cô ta chỉ có một chiếc xe đạp Mifa gì đó.
 Anh chàng này cao nhỏng răng vẩu xấu như ma quỷ trông rất còm như thằng nghiện thuốc phiện, mồm hắn hôi tôi nghi thằng này có triệu trứng bệnh gan?

Sau thấy da cô ta vàng, tôi nghi chắc nhiễm siêu vi trùng gan rồi. Thôi mặc kệ người ta, mình nên tự giữ thân mình, và tránh xa cô ta ra, đừng mang trong lòng một ý nghĩ đen tối, tranh thủ sân siu xơ múi để mắc vạ vào thân, mà khổ suốt đời.

Trước ngày về nước cô ta cố ý ngồi trong bếp nhìn chòng chọc vào thẳng mặt tôi có ý muốn hỏi tôi? Anh còn nhớ bức thư trước đây 3 năm anh hỏi em và bây giờ em sẽ trả lời anh đây. Nhưng tôi đâu phải là thằng ngu nên lờ đi và ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác. Trong lòng tôi chỉ cầu mong cô ta biến đi cho rảnh, yêu đương cái quái gì.
Tất cả một dấu chấm hết, mọi sự đã quá muộn màng.

Tôi không thể nào ngờ được một người con gái mà tôi từng yêu mến khát khao laị tầm thường vô vị đến thế ? Cô ta phải tự vấn hỏi lòng mình, thời thế đã đổi thay tôi như con chim đại bàng giữa trời mây gió lộng, còn cô ta chỉ là một đóa hoa tàn tạ, tôi ở thế thượng phong, cô ta chỉ là hạng dưới mắt tôi. Tôi không cần cô ta phải quỳ xuống cầu xin tình yêu của tôi, mà thời gian tốn công mò mẫm vờ vĩnh đứng bên cạnh tôi thì phải biết mở miệng ra nói dù là bâng quơ thôi cũng được, tất nhiên là cho tôi nghe vì trong bếp tập thể chẳng có ai. Đại loại những câu: Em thấy anh sướng thật, lúc nào cũng thy anh an nhiên tự tại, chẳng lo âu muộn phiền gì, chẳng vấn vương gì, bây giờ em thấy tiếc những bức thư, những bài thơ anh gửi cho em, nhưng em không hiểu hết ý, thật là buồn quá anh ơi! Em bây giờ như tàu lá héo hon chả còn biết tâm sự cùng ai. Đằng này lại còn thi gan câm lặng, để diễn mối tình câm lặng với tôi. Vẫn diễn vở kịch cũ rích mong được tôi tán tỉnh như ngày trước, trong khi tôi đang ở tâm trạng cảnh giác cao, không còn chút lòng tin nào về cô ta. Đàn ông đứng bên cạnh đàn bà con gái mà chẳng có thú cảm hương vị gì khô như một thanh củi. Tôi càng ngao ngán mà muốn tránh xa ra, không lẽ mở mồm hỏi: Em còn muốn gì nữa đây? Sao mỗi lần nấu cơm lại khéo trùng hợp vy? Cách đây 3 năm bọn trong ban chỉ huy đội nó lồng lộn điên cuồng muốn đuổi anh về nước, chúng ta đã sòng phẳng rồi mà ? chẳng ai nợ nần ai ân nghĩa ân tình cũng cạn tàu ráo máng. Tóm lại cô ta vào loại không đáng yêu và chẳng hiểu quái gì về tôi. Mặc dù cô ta và tôi cùng chung một bức tường. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Tôi là kẻ si tình lãng tử, có cái kiêu của kẻ dũng, có cái mưu của kẻ trí, có cái nhân của kẻ đức và còn có cả cái ác lạnh lùng của một con sói già đơn độc trong rừng xanh khi bị người ta giăng bẫy dồn đến bước tận cùng của sự sống, bắt buộc phải dở thủ đoạn tung các chiêu bí hiểm để tự bảo vệ mình.

Trước giờ lên ô tô về nước, nghe chúng nó kháo nhau ở hành lang và trong nhà bếp tập thể: Cái N nó không chịu đóng va ly và nó ngồi khóc... Chúng nó cứ chòng chọc nhìn vào tôi có ý dò xét nhưng tôi làm bộ như điếc lác chẳng nghe thấy quái gì, sắc mặt không hề biến đổi, dù cho có núi Thái Sơn ập xuống mặt tôi vẫn tỉnh bơ vì tôi có thể biết trước được những gì sảy ra nó sẽ sảy ra...Một thằng bỗng kêu lên: Như vậy là một bi tình rồi còn gì?

Tôi thì nghĩ bụng: Mặc xác chúng mày muốn bàn tán gì thì bàn tán. Tao chỉ biết rằng đời tao còn dài, biết bao cô gái Việt Nam xinh đẹp thuyền quyên thục nữ đang chờ đợi tao trở về với cái hòm kếch xù. Ngót ba năm trời tao phải sống trong tủi nhục dật dờ như cái bóng, bây giờ cô ta về nước là may cho tâm hồn tao được giải thoát khỏi những ám ảnh vờ vĩnh rền dứ với những trò mèo tình ái chả ra gì, mỗi khi tao vào bếp nấu cơm thì cố tình đứng bên cạnh…. Ba năm miệng đã câm như hến, nào cô ta có để lại cho tao một chút tí ti ân tình ân nghĩa gì cho cam? Nhan sắc đã tàn lụi mười phần mất bảy còn ba lại còn hy vọng tao tán tỉnh nữa kia. Đợi một nghìn năm sau may ra tao nghĩ lại. Bây giờ trong trái tim tao chỉ nghĩ đến hình bóng cô gái Đức có mái tóc màu bạch kim thôi.

Tôi biết cô ta rất buồn đau khổ vì tôi từ hai năm rồi, một tình yêu giãy chết. Nhưng làm sao tôi có thể yêu được kia chứ? Tôi cương quyết giữ cho lòng mình rắn lại đừng vì tình thương vô ý mà tự huỷ hại cả đời mình. Đã 3 năm trời câm mồm và yên lặng rồi thì hãy câm mồm yên lặng luôn một thể cho suốt cả cuộc đời vì tôi đã thề nguyền: Thôi kiếp này tình ta chỉ có bấy nhiêu thôi, chừng nào anh còn sống anh sẽ không bao giờ yêu em nưã. Em hãy mãi mãi coi anh là một thằng tồi, một thằng cưỡng dâm đi...Mà sự thật tôi có bóp vú nàng hay tụt quần nàng ra đâu để cưỡng hiếp, mới chỉ nụ hôn hờ trên trán thôi, khi nghe tiếng cười ré ra thì tôi vội mở cửa phòng thấy hai thằng đểu nó nghe trộm và nó bỏ chạy. Cô nàng vội đi báo cho hai thằng đội trưởng và đội phó về tôi đã sàm sỡ nàng. Cả hai thằng này có phải tử tế gì đâu, cũng thuộc loại cuồng dâm suốt đêm đi săn lùng gái Đức đến tờ mờ sáng mới về. Anh em trong đội cũng phàn nàn kêu ca. Một thằng đôi phó sau làm đội trưởng con nhà lính nhưng tính nhà quan, nước chè bình thường nó không bao giờ thèm uống cứ phải nước ngọt, hay cocacola kia. Khi về nước chả có cái quái gì nghèo kiết xác ra.

Nghe nói cả hai thằng về Việt Nam chuyên lùng gái đĩ và mang bệnh lậu hay giang mai gì đó, ngày đó chia chưa có bệnh hiv, aids phổ biến như bây giờ, cả hai thằng không thể lấy vợ và suốt đời sẽ không có con.

Còn trường hợp thứ hai về đề tài: Thất tình có khi lại là may mắn có thể thế tôi sẽ viết tiếp một bài luận về tình yêu phần 10.


Nhầm Lẫn

Ai vẫn nhớ ai suốt cả đời
Xót xa nuối tiếc tháng ngày trôi
Chỉ vì em trót ra nông cạn
Nên để hoa tàn lẫn lá rơi...

Nếu chỉ chút tình cũng khổ đau
Tháng ngày mong mỏi đám mây xưa
Mà lòng anh đã chai như đá
Hỏi lại trời sao gió hững hờ ?

Đừng ghét bỏ nhau tự hỏi mình
Duyên tình đi hỏi nợ trời xanh
Một giây không khéo sầu ly biệt
Hận để ngàn thu mộng chẳng lành

Chôn thẳm rừng sâu một cõi lòng
Tận cùng đau khổ cuả bi thương
Vì sao anh giận mà không nói
Suốt cả kiếp này em nhớ mong ?

Nhớ thuở năm nào ta biết nhau
Anh như bướm trắng quấn bên hoa
Bao nhiêu thơ phú đầy hy vọng
Tình tứ hay là gió thoảng qua?

Đánh mất tình yêu còn chút thương
Giận em anh quyết chẳng mềm lòng
Đời người con gái hoa thơm nhụy
Trong cõi trần gian có thế không?

Chỉ một cái hôn cũng lưã lần
Sao không trân quý nụ tầm xuân
Chờ anh ghẻ lạnh còn chi nữa
Em lại gào lên khóc với than

Trong cõi tình trường hận gió mưa
Mê say con cá cắn nhầm câu
Đến khi em hiểu thì anh đã
Ngậm miệng âm thầm chiụ khổ đau

Suốt cả thời gian ba thập kỷ
Trong lòng đâu có bóng hình nhân
Không yêu mà nhớ là oan trái
Món nợ duyên tình lệ chưá chan

Tình tứ làm chi chuyện đã qua
Kiêu căng hợm hĩnh nỡ bông đuà
Để ai dễ biến thành băng giá
Tự hỏi lòng ai chẳng thật thà ?....

Hối hận làm chi chuyện đã rồi
Bao nhiêu năm tháng lệ từng rơi
Vì ai mà lại ra gian dối
Thiên hạ cười chê tủi nhục đời...

Tự trói lòng mình mất tự do
Thói quen tập thể lắm đong đưa
Đem thân nô bộc theo giáo huấn
Nhầm lẫn ai ngờ phải thiệt nhau?

Em đón chờ anh suốt cả ngày
Không gian tĩnh lặng giưã hai người
Giận em anh hoá thành câm điếc
Trong bếp nồi cơm đã chín rồi …..

Đã mấy thu rồi nhanh thế nhỉ
Còn đâu đằm thắm dáng yêu kiều
Thời gian nguội lạnh ra cằn cỗi
Mà người quân tử giận không yêu

Chớ vội trách anh kẻ bạc tình
Đau lòng quân tử hận tàn canh
Bởi ai không khéo đường cư xử
Tri thức chôn vùi dưới biển xanh

Thôi thế thì thôi đã hết rồi
Tình ta chỉ có bấy nhiêu thôi
Quay về chung thủy người em đã
Và để anh yên với tháng ngày

Chuyến tàu ly biệt đón chờ em
Rời rã lòng ai quặn nỗi buồn
Kẻ ở người đi đừng nuối tiếc
Đừng thề sông núi với người câm

Trở lại Việt nam vẫn nhắn tin
Làm sao anh có thể yêu em
Bao nhiêu năm tháng đầy băng giá
Tình đã hết rồi anh đã quên

Tôi viết bài thơ kể chuyện rằng
Cho người em gái ở quê hương
Tôi không oán trách gì em nưã
Thoang thoảng hương bay một chút lòng!

19.8. 2008 Lu Hà



Nhắn Gửi Cho Ai?

Nghe nói em thề không lấy chồng
Chuyện này đồn thổi có hay chăng
Sao đưa tin đến cho anh nhỉ
Tình đã xưa rồi như bóng trăng

Mấy năm ăn ở với người ta
Cứ tưởng trọn đời kiếp lấy nhau
Bỗng dưng cha mẹ không đồng ý
Người ấy đi rồi em khổ đau….

Đã mấy thu rồi anh đã quên
Bao nhiêu công chuyện cứ triền miên
Tháng ngày mong mỏi còn chi nữa
Anh đã sợ rồi anh chẳng tin

Tình đã khô rồi duyên đã héo
Còn gì mà để tặng cho nhau
Yêu chi một đoá hoa tàn rữa
Anh sẽ qua sông đợi bến đò ?...

Tình anh say đắm là như thế
Trí dũng song toàn có kém ai
Cứ tưởng ta đây là đắt giá
Nên em biến nó một trò cười

Cười nữa đi em chúng bạn bầy
Bao nhiêu tình tứ để mua vui
Anh ôm tủi nhục đeo sầu hận
Sớm tối đi về với gió mây….

Rồi lại so đo mà tính đếm
Tiểu nhân quân tử cách phương trời
Đến khi em hiểu thì anh đã
Như cánh chim bằng chốn biển khơi

Quốc sắc thiên hương có thiếu gì
Nam nhi đâu dễ chịu lẻ loi
Tình anh em nỡ coi khinh rẻ
Rồi lại say mê chuyện đã rồi….

Nhầm lẫn một ly đi vạn dặm
Người xưa căn dặn có sai đâu
Tình ai ấu trĩ ra mù quáng
Khi tỉnh mộng ra lại hững hờ….

Khuyên rằng : Em hãy quên anh đi
Đường của riêng ai người ấy đi
Còn đâu duyên dáng mà khêu gợi
Trong trái tim anh có một người...

Anh yêu người ấy biết bao nhiêu
Họ chẳng như em rất biết điều
Một thoáng nhìn qua là đã hiểu
Yểu điệu đoan trang một dáng Kiều

Anh viết bài thơ chẳng ngợi ca
Mối tình lầm lẫn của ngày xưa
Tại sao anh lại yêu em nhỉ?
Mấy chục năm rồi vẫn xót xa….!

 22.8.2008 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét