Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2019

Luận Về Tình Yêu Phần 26


Tình Yêu Và Chiếm Đoạt
Từ khi Chúa sinh ra loài người thì đã có tình yêu. Bắt đầu từ hai người đầu tiên là chàng Adam và nàng Eva. Họ yêu nhau và thích nhau, không những chỉ vì lẻ loi đơn độc trong khu vườn mênh mộng của Chuá và họ cần có nhau. Họ đã khám phá ra nhau sự khác biệt của bộ phận sinh dục. Họ thử cho hai cái khác biệt đó sát lại gần nhau và họ đã tìm ra sự thú cảm. Tình yêu phải có thú cảm, bổn phận người đàn bà phải tạo cho người đàn ông hứng thú, và sự trong trắng nguyên vẹn để hiến dâng. Nếu không phải có sự cảm thông bao dung đồng điệu giữa hai tâm hồn. Người đàn ông ngược lại cũng tạo cho ngươì đàn bà một niềm an ủi, đáng tin cậy và biết bảo vệ tôn trọng ngươì mình yêu.


Tình yêu phải là tự nguyện từ hai phía. Cũng có tình yêu đơn phương, chỉ có người này yêu người kia nhưng không nhận lại sự đáp lại. Người đàn bàn chỉ còn biết nhẫn nại, khổ đau và chờ đợi.  Còn có loại người đàn ông thì tấn công theo bản năng của giống đực với giống cái. Người quân tử thì dừng lại ở chừng mực nào đó để nghe ngóng phản ứng của đối phương, còn kẻ tiểu nhân thì dùng đủ mưu kế để chiếm đoạt người mình yêu cho bằng được, kể cả  bằng những biện pháp thô bạo và mang đau khổ bất hạnh cho ngươì mình yêu như là cưỡng dâm.

Trong lịch sử loài ngươì hiếm có mối tình cướp đoạt nào mà có hạnh phúc. Ác giả thì ác báo, thường họ phải chiụ quả báo cho cuộc đời bất hạnh thê thảm sau này kể cả khi họ đã có con cái. Eva Braun là người tình của Quốc trưởng Hitler, nhưng nàng đã mấy lần tự tử mà không chết. Trong khi đó cũng có bọn văn nô bồi bút giống như của Việt Nam đã ca ngợi là một thiên tình sử bất diệt, giữa lãnh tụ tối cao với nàng Eva kiều diễm, giữa Hồ Chí Minh và cô hộ lý Nông Thị Xuân.  Các đài phát thanh và truyền hình thuở đó thường xuyên đưa hình ảnh cảnh vợ chồng gia đình ngã bộ trưởng tuyên truyền Paul Soseph Göbebel yêu nhau có đàn con đông đúc. Nhưng  thật ra già nửa số con  của bà Göbbel  là do kiếm chác thêm  bên ngoài. Mới đây ở hải ngoại có bà Dương Thu Hương đã mô tả lại mối tình cưỡng đoạt cuả ông Hồ Chí Minh với cô Xuân chỉ ở tuổi vị thành niên. Hồ và Xuân như ông cháu  thành mối tình lâm ly theo cái đầu tưởng tượng bệnh hoạn của bà Hương. Rõ ràng là một cuộc cưỡng dâm, tập thể, trước hết là Hồ, rồi Hoàn, rồi sau đó còn ai nưã?  Rồi thủ tiêu đi để giữ tiếng. Nực cười thay dưới ngòi bút phù thủy của bà Hương thành một mối tình lâm ly rất mùi mẫn không phải là tình ông Hồ với bà Xuân mà là tình của bà Hương với ông kèo ông cột nào đó rồi gán lên ông Hồ và bà Xuân. Ngày xưa ở bên Đức trong thời gian học nghề cô N đã lẳng quả tình vào trái tim tôi, tuy không phải bằng mồm mà bằng ánh mắt nụ cười, bằng dáng đi ưỡn ẹo hồi hộp mà làm cho tôi say đắm, làm cho tôi lăn sả vào tán tỉnh, hoàn toàn là một mối tình câm bằng xúc cảm, bằng giác quan, khi tình yêu của tôi lên đến đỉnh điểm thì lại công khai ăn nằm với người khác. Khi đã yêu ai mà chẳng ghen, có người ghen ngầm, có người ghen bộc phát, ghen trồi trổ, ghen điên cuồng, ghen nồng nhiệt. Mới chỉ một cái hôn hờ để thử phản ứng thôi mà đã vội đi tố cáo tôi như cưỡng dâm, như bằng bạo lực chiếm đoạt không bằng. Cuối cùng đi đến đổ vỡ, dù có quỳ xuống, có các vàng thêm, có tự nguyện hiến dâng miễn phí tôi cũng không cần và bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.

Tôi không phải là Bộ trưởng, Quốc trưởng, Chủ tịch nước gì cho danh giá, nhưng đời tôi vì yêu một người đàn bà mà phải làm cái trò đốn mạt tiểu nhân như vậy tôi không nỡ. Thường là tự nguyện từ hai phiá hoặc nếu vì thầm yêu người nào đó, nhưng chưa vững tin người đó yêu mình thì tôi cũng bỏ đi. Có cô nào yêu tôi, nhưng tôi không thích thì cứ thẳng cánh mà ra đi đừng nấn ná thương haị làm gì, và cũng chẳng cần lợi dụng để kiếm chác xơ múi. Còn nếu không yêu mà tự nguyện thì là vấn đề khác miễn bàn. Thằng đàn ông nó như cái nơm cá, nó úp con cá này không được thì úp con khác. Thiên hạ mỹ nhân khối ra việc gì mà phải mặt dày hàng năm trời chỉ để theo đuổi mãi một người trong khi người con gái khinh bỉ mình như cái rẻ rách, rồi còn thề bồi: Không có em anh không thể sống nổi. Không sống được thì chết quách đi cho rảnh nhưng vẫn sợ không dám chết mà chỉ tự mình đày đoạ làm khổ mình thôi.

Nhưng nếu tôi đã thích ai, yêu ai thực sự nhưng không lấy được ngươì đó thì tôi thường than thở nhớ thương. Nhưng sầu khổ đến ốm o gày mòn thì chưa đến nỗi nào phải như vậy. Cũng may tính tôi như vậy nên tôi  lại thích làm thơ. Coi như là một kỷ niệm hành trang mang theo cho mai sau  khi tôi trở về quê hương thiên cổ vĩnh hằng cuả tôi. Để kết thúc bài tâm sự và lý giải cho những suy tư ước hẹn ngàn sau tôi có bài thơ „ Lời Hẹn Thề“ về một mối tình tuyệt đẹp thơ mông liêu trai ng àn n ăm sau không thể n ào qu ên được. Xin được chia sẻ cùng các bạn yêu thơ


 Lời Hẹn Thề

Tuổi đã cao rồi vẫn vấn vương
Thương cho phận bạc cái hồng nhan
Thuyền quyên quân tử vòng duyên số
Trời chẳng cho nhau được ở gần

Em đã sinh ra để tặng anh
Mà sao trời nỡ cắt duyên lành
Phải chăng oan trái do tiền định
Trong cõi người xưa nợ vướng thành

Xét laị duyên xưa trời chẳng nỡ
Mà anh nhỡ bến chuyến đò ngang
Đường xa lưu luyến màu sương gió
Tình nghĩa đôi ta một chén tàn

Bé bỏng em tôi nhuộm bóng hình
Dưới trời nắng đẹp mộng vừa xinh
Tỏ bày em muốn ai chăm sóc
Vệ sĩ theo nhau bảo vệ mình

Em ơi! Anh đã hiểu ra rồi
Mới gặp mà em đã mến ngay
Có phải kiếp xưa còn luyến tiếc
Mà ta vô ý để chia ly?

Anh ở phương trời vẫn nhớ mong
Năm dài mòn mỏi vẫn hằng trông
Cầu cho em được bình an nhé
Ở laị trần ai đẹp ý chồng

Xưa hỏi rằng anh uống rượu gì?
Anh cười chỉ bảo ruợu chè chi
Gặp nhau là đã say rồi đấy
Uống để quên nhau lệ ứa mi

Em mến thương anh chẳng rượu chè
Cho đời thoát khỏi cảnh say nhè
Có người sáng tối ra hung tợn
Ôi hãy hùng thay những tối hè

Em tôi ngoan quá yêu là th ế
Anh mến thơ ngây đoá mộng đầu
Giận kẻ hương say còn phá khói
Để em thơ thẩn  nhớ chiều xa              

Thôi chuyện đã rồi nuối tiếc chi
Thương người lữ khách bước ra đi
Cho ai ở laị muôn sầu hận
Oán trách người ta nghĩa lý gì

Anh dặn chẳng may nếu phải đi
Phương xa ôm hận nhẹ thuyền trôi
Ở nơi chín biển chờ anh nhé
Nối lại tình xưa nặng nghĩa đời

Có lẽ cũng còn vài chục năm
Tháng ngày vui vẻ với muà xuân
Ngân nga hát múa tình nhân loại
Làm đẹp cho đời một mỹ nhân

Anh chẳng buồn đâu anh chỉ thương
Thương em vò võ với canh trường
Gần ba thập kỷ mà không biết
Nay hiểu lòng em đã muộn màng

Lão tử ngày xưa đã nói rồi
Đời nhanh như mộng chỉ vui thôi
Bình minh chiếu sáng qua rèm cửa
Hãy sống vui em kẻo thiệt đời.

 2008 Lu Hà


Cái Hôn
tặng A-V

Ra thế cái hôn quý thế ư?
Mà người quân tử vẫn sầu tư
Băn khoăn cho đến già đời nửa
Chỉ để nói rằng anh vẫn yêu

Yêu em mà laị chẳng hôn em
Mắc nợ cho nhau chỉ một lần
Em biết em thương mà phaỉ chịu
Cõi trời lồng lộng gió quan san

Khổ aỉ trùng dương vượt biển khơi
Tìm người trong mộng buị hồng bay
Chen chân theo bước dòng người chạy
Nháo nhác tìm người em đã say

Cái hôn rạo rực buốt lòng ai
Mà chẳng chạm môi để lạnh đời
Nuối tiếc u hoài ba thập kỷ
Bây giờ lên tiếng gọi người ơi

Người ở phương xa mây tím bay
Tím lòng nhớ lại mới buồn thay
Thì ra như thế là yêu đấy
Mất một cái hôn trói cả đời

Cái hôn cũng có vạn lần hôn
Da diết yêu thương mộng vẳng hồn
Cũng có cái hôn hờ hững đấy
Như người trong tiệc cưới tân hôn

Thế đấy cái hôn chiếu lệ thường
Hôn ai giá lạnh cả muà đông
Nóng lòng em nhớ về phương ấy
Người ấy muà thu có lạnh lòng?

Người ấy đi xa vẫn nhớ về
Chiều chiều mây tím ở miền quê
Phong lan đang được muà hoa nở
Nâng cánh hoa rơi lệ ướt nhoè

Người ấy yêu sao mà khổ thế
Nửa già thế kỷ vẫn còn mơ
Mơ ai trong cõi đời đen bạc
Gặp để cho nhau mộng ngẩn sầu

Người ấy chậm đi một sát na
Để em lỡ bước một đời hoa
Chần chừ anh để em nhầm bước
Giận giữ qua sông phải lụy đò

Mới biết cái hôn quý lắm sao
Mà người quân tử vẫn tôn thờ
Yêu nhau như thế là bi lụy
Suốt cả đời ai khổ đợi chờ…

 16.2.08 Lu Hà



Thêm Một Muà Thu
tặng A-V

Mấy chục năm rồi thu laị thu
Trời còn ảm đạm đến bao giờ
Như ai nhớ cánh phong lan ấy
Thương cả muà thu lạnh bốn muà

Cứ tuởng lâu rồi thu lại quên
Cánh hoa yêu dấu của trần gian
Nào ngờ năm tháng còn lưu lại
Một chút hương lòng thu chẳng tan

Nếu bảo muà thu héo cánh hoa
Cho lòng thêm nặng nỗi tương tư
Thương ai khao khát người tri kỷ
Thêm một muà thu thêm khổ đau

Một bước xa đi một lỡ làng
Đường trần xanh thẳm áng mây trông
Thương ai lầm lũi trong mưa gió
Hận để ngàn thu một nỗi buồn

Ta phải đi rồi hãy dấn thân
Đời trai lãng tử cõi phong trần
Thương yêu chẳng được như mong đợi
Kiếp quả thôi đành ôi mỹ nhân

Anh chẳng quỳ xin nợ vấn vương
Tuỳ lòng tự nguyện của tình thương
Nếu cho duyên số là như vậy
Lỡ bước sa cơ chiụ nhỡ nhàng

Mấy chục năm rồi thu lại thu
Tình tôi còn héo đến bao giờ
Cho ai mong đoá phong lan ấy
Mưa cả lòng tôi rụng cánh sầu

Nếu đợi muà sau được tái sinh
Lụy tình kiếp trước hận trời xanh
Ba sinh chồng chất duyên còn nợ
Thương dệt cho nhau tấm mộng lành

Thêm một muà thu thêm khổ đau
Vẩn vơ mơ mộng mãi trong đầu
Thương chàng thi sĩ tương tư mãi
Nửa già thế kỷ vẫn còn yêu

Anh sẽ tìm em ở kiếp sau
Dương trần mộng dệt với hồn thơ
Trời thu thăm thẳm không buồn nữa
Chẳng nỡ sinh ly chẳng nỡ sầu

Anh chẳng đi đâu trong gió mưa
Yêu chiều ân ái mộng tình xưa
Nếu trong căn số còn ghi nhận
Kiếp trước thiệt thòi bao khổ đau

Mấy chục năm rồi đã tạm yên
Đường trần lê bước nỗi truân chiên
Bỗng ai nhắc đoá phong lan ấy
Nhớ lại muà thu gọi nổi buồn

Chậm một sát na bao khổ thu
Trường tình đêm hận đếm muà sao
Chẳng may nhầm nước sai đường bước
Thêm một trời sao thêm khổ đau….

2008 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét