Ngọc Trào Châu Phun
Nối tiếp 5 câu thơ của văn sĩ Chinh Nguyên
“Nhìn quanh thấy mấy ông già
Chân đi bước chậm.. tình sa lắng buồn
Rượu vào nỗi nhớ sầu tuôn
Tình gìa thêm mặn lệ luôn ngắn dài...
Thương mình... Thương bạn... tóc phai...“
Trâu gìa dai sức dễ ai dám từ
Đồng ta lúa đã chín nhừ
Cỏ non mơn mởn lừ đừ cá bơi
Gặp nhau tay bắt miệng cười
Lão bà chúm chím chơi vơi tuyết hồng
Dìu nhau lên nẻo tiên bồng
Ôm cây đàn gảy bống bồng bồng bang
Bao nhiêu câu chuyện thiếp chàng
Lò hương nóng bỏng chảo rang ngô phồng
Mặc trời hun hút gió đông
Cung đàn Tư Mã mây rồng thỏa thuê
Văn thơ Lạc Việt đề huề
Thiên sầu vạn cổ tình quê nghĩa làng
Mảnh mai rạng liễu đài trang
Tượng xoài mít chín mơ màng cái ong
Tuổi gìa chống gậy lưng cong
Hoa thương tiếc nhụy long đong đoạn trường
Tao nhân mặc khách tha phương
Hồn thơ thổn thức quê hương thuở nào
Một thời máu nhuộm chiến bào
Chân trời xa lắc ngọc trào châu phun!
9.3.2017 Lu Hà
Đoạn Trường Tân Thanh
nối tiếp 2 khổ thơ của Thi Nguyên
“Xuân Hương nước chẩy dưới cầu.
Kiều nhi thảng thốt tưởng đâu Nại Hà.
Thương thay cái phận đàn bà.
Dập dìu chi lắm cho ra rẻ người.
Đã khi văn sỹ nghé chơi
Thì xin một chút giữ lời đoan trang.
Bày chi cảnh Thúc, Kim lang.
Lệ chưa ráo hẳn, xót nàng Kiều nhi...“
Yến oanh rên rỉ thầm thì
Thanh mai trúc mã xầm xì thở than
Trần gian sao lắm gian nan
Phong tình cổ lục ứa tràn sử xanh
Tro tàn sương khói kinh thành
Phụng cầu Tư Mã cũng đành chịu thôi
Xôn xao hoa bướm núi đồi
Văn Quân cám cảnh nổi trôi sông hồ
Nửa đời thục nữ ô hô!
Bích Câu kỳ ngộ điệp hồ trong mơ
Ngẩn ngơ cát sĩ mần thơ
Cung đàn dang dở duyên tơ hững hờ
Ao sâu cá lội lờ đờ
Sen vàng bảng làng lờ mờ dáng ai
Thướt tha yểu điệu nét ngài
Xuân Hương thổn thức canh dài Tố Như
Bâng khuâng ngồi dậy chần chừ
Sương pha mặt nguyệt ngần ngừ gọi tên
Hỏi rằng có phải Thi Nguyên
Ban ngày thanh khí thuyền quyên má đào
Lu Hà níu dải áo bào
Không gian lơ lửng nghẹn ngào sa châu
Giơ tay quờ quặng mái đầu
Hàng hiên lã chã bóng câu vội vàng…!
9.3.2017 Lu Hà
Khi Gió Xuân Về
Cảm hứng thơ Nguyễn Kim: Chiều Quê Hương
Mỗi khi én lượn bướm bay
Gió xuân khắc khoải hương say nỗi niềm
Trăm hoa đua sắc quanh thềm
Bạch liên phượng vĩ êm đềm bóng giăng
Sóng hồ tăm cá mênh mang
Hồn thơ mát rượi hỡi chàng thi nhân
Yêu xa rồi lại thương gần
Phù dung bèo bọt bước chân phong trần
Xót xa cây gạo gốc phần
Tháng năm vò võ tần ngần sương rơi
Rằng người thứ lữ chốn nơi
Có còn nhớ tới một thời xa xăm
Vườn thanh dưới ánh trăng rằm
Ruộng dâu vun xới chăn tằm ươm tơ
Công anh ai nỡ hững hờ
Mà sao giông tố đôi bờ biệt ly
Em buồn nửa mảnh nhung y
Tro tàn lơ lửng kinh kỳ mờ xa
Ngậm ngùi một dải ngân hà
Một vầng sao lạ thiết tha nhắn hoài
Nửa vòng trái đất gót hài
Trán nhăn tự lự thở dài vấn vương
Bồi hồi tiếng vọng quê hương
Đò thuyền vắng vẻ tịch dương đợi chờ!
7.3.2017 Lu Hà
Nước Non Ru Hời
Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Anh
Vầng trán cao bâng khuâng tư lự
Cây bút chì nét chữ đăm chiêu
Tần ngần từ sáng tới chiều
Mực khô đáy lọ bao nhiêu lụy phiền
Như cơn lũ triền miên năm tháng
Giống trận mưa cay đắng đi qua
Những ngày chưa tới nhạt nhòa
Thương anh gió hú bốn mùa đổi thay
Đừng buồn nữa heo may tàu lá
Giọt sương rơi trăm ngả bộn bề
Ngậm ngùi bản thảo não nề
Ngập tràn khói thuốc cà phê dập dờn
Ở ngoài kia giận hờn giông bão
Cây bàng con lảo đảo xót xa
Tóc anh ướt đẫm trên phà
Dòng sông cuồn cuộn phù sa đỏ ngầu
Về đến nhà âu sầu chẳng nói
Con đường dài bao nỗi lo toan
Làm sao cho được vuông tròn
Được lòng thiên hạ nước non ru hời
Tim đau nhói lựa lời khuyên giải
Giúp thế nào tê tái lòng em
Chong đèn đóng cửa buông rèm
Vầng trăng sẻ nửa lưỡi liềm hoang sơ
Dáng anh đi bơ phờ mệt mỏi
Nghệ thuật ơi, từng thỏi vàng son
Được chăng hay chớ mất còn
Trần gian hóc hiểm héo hon xuân tàn!
*viết nhân ngày 8.3.2017. Cẩn bái huơng hồn chị Xuân Quỳnh
8.3.2017 Lu Hà
Hai Đồi Núi Lớn
Cảm hứng từ tấm hình của Kỳ Duyên và Ánh Ngọc
Hai đồi núi lớn ép nhau
Hồn mây ngây ngất ướt nhàu bờ môi
Trái tim nóng bỏng bồi hồi
Lửa lòng cuồn cuộn hoa trôi hướng nào
Nôn nao nhựa chảy mít đào
Phập phồng múi chín ngọt ngào chiêm bao
Bướm hồng phấp phới xôn xao
Hải âu cánh trắng rì rào biển khơi
Thuyền trăng lạc lối chơi vơi
Tiên cô vẫy gọi về nơi tự tình
Thênh thang Bột Hải biên đình
Màn huỳnh trướng rủ dáng hình lả lơi
Nghê thường xen lẫn lăm tơi
Tiếng chày trên sóc nụ cười bom bo
Vẳng nghe khúc nhạc câu hò
Tình tang sông nước con cò mò tôm
Mê man dang dở tay ôm
Le te gà gáy sao hôm lờ đờ
Thương chàng cát sĩ mần thơ
Bình minh chạng vạng sương mờ mờ xa…!
Thì ra mồng tám tháng ba
Hai cô áo đỏ thiết tha Lu Hà
Bắc thang lên hỏi Hằng Nga
Tìm con ngọc thỏ gốc đa lạnh lùng…!
9.3.2017 Lu Hà
Chiều Nắng Nhạt
Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Sân Ga Chiều Em Đi
Chiều nắng nhạt vấn vương gió lộng
Bụi bám đầy còi rống ba lô
Dòng người xuôi ngược ô hô
Em đi nghĩa vụ cơ đồ nước non
Cay khóe mắt bồng con đứng đó
Gạch đá lăn nóng đỏ bàn chân
Khom lưng ngơ ngác bần thần
Tóc xòa ngang trán tủi thân nghẹn ngào
Tay nắm tay thì thào chan chứa
Một thoáng thôi lòng đã bắc nam
Xót xa thiếu ánh trăng rằm
Sơn khê vực thẳm tối tăm mịt mù
Rừng cây lạ vi vu xào xạc
Đàn trâu cày xơ xác bước qua
Trái cây ngọt lịm bốn mùa
Mô tê răng rứa sim mua trắng đồi
Anh ở lại bồi hồi thương nhớ
Ngọn đèn mờ vò võ trang thơ
Hoa trên cửa sổ bơ phờ
Giọt sương lã chã hững hờ trăng lên
Trong giấc ngủ sầu miên khắc khoải
Cuốc kêu thương tê tái đoạn trường
Hoàng hôn khuất bóng tà dương
Đông về heo hút thê lương mái đầu
Thời gian trôi bóng câu vội vã
Bên vỉa hè thuốc lá chè tươi
Khát khao nghe một tiếng cười
Nụ hôn thầm lặng của người anh yêu!
Bờ dương liễu tiêu điều buồn bã
Tháp hồ gươm bóng ngả lá bay
Hàng cây vú sữa hết say
Thơm mùi mật chín heo may áo sờn!
7.3.2017 Lu Hà
Dứt Từng Khúc Ruột
Cảm dịch thơ Nguyễn Kim: Xót Xa
Thơ em viết xé từng khúc ruột
Biết làm sao tim buốt nhói đau
Luân hồi lần lữa trước sau
Trần gian bạc bẽo vàng thau bụi mờ
Chữ đuổi theo bơ vơ thuyền ái
Cuộc bể dâu tê tái đoạn trường
Đôi bờ sóng vỗ đại dương
Gọi nhau í ới quê hương hẹn về
Hồn mênh mang dãi dề năm tháng
Bước phong trần cay đắng xót xa
Bâng khuâng khắc khoải canh gà
Cuốc kêu eo óc trăng tà mờ soi
Xóm làng xưa mặn mòi cá nước
Dòng Hương Giang thốn thức tiếng chim
Tình như phận cải duyên kim
Dập vùi bão tố đắm chìm biển sâu
Mái tóc anh bạc màu sương gió
Bóng hình em ngọn cỏ lá cây
Bần thần giây phút ngất ngây
Sen vàng bảng lảng vui vầy thế thôi
Hạt mưa thu núi đồi xa tít
Ngước mắt lên thở hít khí trời
Phập phồng lồng ngực chơi vơi
Trên mây bỗng thấy tiếng cười ròn tan.
7.3.2017 Lu Hà
Miền Quê Sỏi Đá
Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Gió Lào Cát Trắng
Miền sỏi đá trường thành đứng chắn
Quê hương tôi lận đận nắng mưa
Gió Lào rát mặt ngàn xưa
Nôi tre bé bỏng đung đưa mãi hoài
Mẹ ru con miệt mài cát trắng
Mặt trời lăn cay đắng bánh xe
Sấu me che trở trưa hè
Hầm trường lán trú đàn ve vẳng hồn
Khoai sắn cũng bồn chồn sứ sở
Trái mãng cầu rám vỏ sạm đen
Lũ tràn nắng hạn triền miên
Chó gà quanh quẩn ưu phiền tháng năm
Hồ ao hẹp sông nằm ngắn ngủi
Theo chân trâu thui thủi ngậm tăm
Ước mơ trọn mảnh trăng rằm
Vườn xanh trĩu quả con tằm nhả tơ
Nắng như thiêu bụi mờ chai sạn
Quản ngại chi phồng cán dao cùn
Cày bừa chân lấm tay bùn
Mò tôm bắt cá mưa phùn ướt thân
Khi đi xa bần thần thương nhớ
Nơi sinh ra cháy đỏ làn da
Sớm hôm tần tảo mẹ cha
Gió như quạt lửa ông bà tổ tiên
Tôi sẵn lòng thiên nhiên đau đớn
Cả đời mình vật lộn xót xa
Dựng xây bờ cõi sơn hà
Cùng bao thế hệ bóng tà tịch dương
Thuyền ra khơi thê lương ngư phủ
Cả làng chài mặt ủ mày chau
Bão giông ngọn sóng bạc đầu
Người không trở lại âu sầu vành tang
Vì sự sống phũ phàng số phận
Kiếp phù du tủi hận bao đời
Dù cho rách nát tả tơi
Sương ngõ trúc đất trời lầm than !
* Cẩn bái hương hồn nữ sĩ Xuân Quỳnh nhân ngày 8.3.2017
8.3.2017 Lu Hà
Trường Ca Nhân Loài Dân Tộc
Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Chuyện Cổ Tích Về Loài Người
Dòng trường ca nhân loài được viết
Mắt nai tròn tha thiết muốn nghe
Khởi đầu vụ nổ gớm ghê
Ngàn sao tinh tú tràn trề nắng mưa
Sáng thế kỷ say xưa Thiên Chúa
Vườn địa đàng chan chứa cỏ hoa
Ông bà tổ phụ nhạt nhòa
Lần theo bóng tối gió hòa mây chen
Mắt trẻ con hồn nhiên sáng lắm
Cảnh âm u buồn thảm hoang xơ
Mặt trời xóa hết sương mờ
Màu xanh bát ngát dật dờ bướm bay
Kể từ đó mới hay sự sống
Vụ trụ thành trải rộng bàn tay
Cây còn lúp xúp heo may
Hoa bằng cái cúc vui thay tiếng cười
Chim líu lô nhỏ nhoi bé bỏng
Truyền âm thanh vang động núi rừng
Hân hoan muông thú tưng bừng
Trẻ em muốn tắm giữa vừng trời đông
Rồi lại có nào sông nào biển
Cá tôm sinh dâng hiến cho người
Đoàn thuyền ngư phủ ra khơi
Quản chi giông tố tả tơi cánh buồm
Mẹ ở nhà ngồi ôm con đợi
Thủy triều lên vời vợi ánh trăng
Săn gân bắp thịt trai làng
Dáng cha lực lưỡng dịu dàng mến yêu
Thân bồ liễu mĩ miều da diết
Trống đình làng thân thiết xóm thôn
Tùng quân nóng bỏng bồn chồn
Trầu cau pháo nổ kết hôn vợ chồng
Em bé sinh mẹ bồng cha bế
Họ hàng vui kể lể nguồn cơn
Bà ca ông mới gảy đờn
Bống bang thơm thảo xanh rờn đồng quê
Cây lúa mọc dãi dề mưa nắng
Trải bao mùa cay đắng xót xa
Phù sa bồi đắp sơn hà
Thiên tai địch họa cửa nhà tang hoang
Cuộc dâu bể vinh quang hiển hách
Mấy ngàn năm sử sách còn ghi
Trường Sơn hùng vĩ thầm thì
Gió Lào nóng nực đầm đìa mồ hôi
Mắc màn mùng bồi hồi tiếng hát
Quạt luôn tay bát ngát cánh cò
Nửa đêm gà gáy chăm lo
Bạc phơ mái tóc dặn dò cháu ngoan
Bà kể chuyện vô vàn cổ tích
Chàng Thạch Sanh vô địch hơn người
Lý Thông thú vật đười ươi
Nàng tiên cô Tấm nụ cười ròn tan
Bố khen bé hiền ngoan chóng lớn
Biết nghĩ suy cho trọn cuộc đời
Tuân theo luân lý đạo trời
Có sau có trước làm người thẳng ngay
Biết đến trường kính thày giúp bạn
Không điêu ngoa buôn bán lọc lừa
Mánh mung mướp đắng mạt cưa
Đủ trò thớ lợ sớm trưa thất thường
Chớ thất đức bất lương xảo trá
Cưỡng bức ai xỏ lá ba que
Lợn lành biến nó thành qùe
Văn bằng học rỏm ti toe dọa người
Rộng như biển chơi vơi sóng bạc
Đường thì dài dễ lạc bước chân
Núi xa thì có đồi gần
Hình tròn trái đất xoay vần quanh năm
Ăn lá dâu con tằm thành kén
Sợi tơ vàng hò hẹn tương lai
Bảng đen chữ viết thành tài
Sôi kinh nấu sử miệt mài nghe con
Ôi tổ quốc nước non ta đó
Ông bà ta tiên tổ nhọc nhằn
Mở mang khai phá khó khăn
Văn Lang dân tộc trở trăn nỗi niềm
Con bé bỏng êm đềm giấc ngủ
Giấc mơ lành nở nụ môi xinh
Dập dìu đôi cánh thần linh
Thôi miên cổ tích ân tình quê hương
Mai khôn lớn cang trường dũng lực
Yêu đồng bào tổ quốc thân thương
Dù cho phiêu bạt tha phương
Chân trời góc bể vấn vương giống nòi!
6.3.2017 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét