Thơ mãi mà anh chẳng chán
sao
Bâng khuâng thoang thoảng
bóng hồn xưa
Lưả lòng âm ỉ còn vương
mãi
Than củi còn đâu lúc xế
tà?
Biết đấy mà sao chẳng chiụ
yên
Thương đời day dứt mối
nhân duyên
Tình người đeo đẳng theo
năm tháng
Ôm cánh hoa lòng héo vạn
niên
Có phải trời đày cho gặp
nhau
Để rồi bi lụy mối sầu tư
Biển xa ngăn cách đôi bờ bến
Tóc bạc còn mơ chuyện vẩn
vơ?
Anh vẫn làm thơ trả nợ đời
Ru lòng thi sĩ sống cho
vui
Nếu không có lẽ thì anh chết
Đa cảm làm sao một kiếp
người
Anh gặp trong đời bao mỹ
nhân
Mà sao vẫn mãi chỉ là em
Những đêm ám ảnh hồn cô độc
Tỉnh dậy thương ai mộng ngẩn
buồn
Anh vẫn thường ngày bên vợ
con
Xuân thu đông hạ suốt
quanh năm
Nhớ sao day dứt hoàng hôn ấy
Em gái chờ anh bóng xế tàn
Thôi đã lỡ rồi em gái ơi!
Nỗi buồn man mát nhớ nhau
hoài
Thương nhau hãy sống cho
nhau nhé
Hạnh phúc hương thu trọn
cuộc đời
Nhớ lại mấy dòng gửi thế
nhân
Đời em chìm nổi nỗi gian
truân
Lụy tình hai đưá đầy đau
khổ
Lỡ bước sa cơ lạc nẻo trần
Hai sáu năm rồi bao khổ đau
Giật mình mới hiểu tấm
tình xa
Giá xưa hai đưá bình tâm lại
Một chút thời gian để có
nhau
Ở đời ai dễ gặp tri âm
Chẳng được gần nhau anh nhớ
em
Tri thức người ta là thế đấy
Nguyện cầu sao được sống
bình an
Anh chẳng cầu xin được gặp
em
Mong em hạnh phúc với chồng
con
Dư thừa ngũ thập tri thiên
mệnh
Còn ước gì hơn được sống
yên
Nếu phải nghe tin chuyện của
em
Vợ chồng em chẳng trọn
tình duyên
Thương đau dằn vặt làm chi
nữa
Hận để ngàn thu một nỗi niềm
Anh đã yên tâm với cuộc đời
Vợ hiền con thảo sống an
vui
Biết bao hoạn nạn gom từng
trải
Hạnh phúc có từ trong khổ
bi
Anh vẫn làm thơ để tặng em
Chồng em liệu có trách gì
không?
Anh tin người ấy là quân tử
Hiểu được lụy đời ôi thế
nhân
Cũng xong mấy chục vài năm
lẻ
Giấc mộng Nam Kha thoáng hết
vèo
Tỉnh dậy vô thường ta mới
biết
Tình thương tâm thức mới
thanh cao!
1.5.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét