kính tặng nhà thơ Hữu Loan
Gió sớm hương về sợi nắng
thu
Bâng khuâng tâm dạ giọt
sương tà
Thương chàng thi sĩ dòng
sông mã
Nhớ vợ hồn ma hẹn bóng chờ
Nước mắt thành sông suối
đã lâu
Nỗi niềm đau khổ suốt canh
thâu
Trái tim thi sĩ tình trong
trắng
Hồn đã ghi sâu tấm mộng đầu
Tôi đọc bài thơ của Hữu
Loan
Tấm lòng thương vợ hỡi thi
nhân
Gọi anh như thuở ngày xưa
đó
Khắc khoải trong tim một nỗi
buồn
Tức tưởi người đi tiếng
nghẹn ngào
Thương anh vệ quốc cuả
ngày xưa
Hành quân ngang trái muà
sim chín
Tím cả lòng anh những xế
tà
Mái tóc còn xanh ửng má
đào
Tình nàng dấu kín lúc khi
nào?
Mẹ cha dạm hỏi mà chẳng biết
Như quả tim non trái chín
muà
Từ chiến khu ba anh đã về
Không đòi áo cưới gái làng
quê
Hương thơm giản dị màu sim
tím
Thơm mái tóc xanh hẹn nỗi
thề
Mấy ngày nghỉ phép cưới là
đi
Đọng lại môi anh một nụ cười
Thương em gái nhỏ chiều
quê ấy
Trằn trọc mưa rừng nhớ mãi
thôi
Anh biết làm sao được hở
trời
Dòng sông rờn rợn quấn em
đi
Lưả tình đôi lưá muà sim
chín
Chẳng trọn tuần trăng hẹn
lỗi rồi….
Anh chạy về thăm bóng xế
tàn
Mẹ ngồi mộ tối khóc thương
con
Bình hoa ngày cưới tàn
đông lạnh
Mái tóc còn xanh búi chưả
tròn
Số kiếp loài người bạc thế
sao?
Thương anh vệ quốc thuở
khi nào
Phu thê chăn gối chưa tròn
tháng
Mà đã âm dương cách trở sầu
Nặng nghĩa ân tình ôi thế
nhân
Bài thơ muôn thuở nấc nguồn
cơn
Thương đau cho dấu đồi sim
tím
Nhớ hẹn chiều quê lúc xế
tàn
Nếu phải một đời đi vắng
xa
Tình quê Nam Việt vẫn bao
la
Hôm nay ngồi đọc đồi sim
tím
Vương vấn lòng ai nỗi nhớ
nhà….
24.8. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét