Hắc thủy mênh mông chở nỗi
sầu
Ngọn đèn tê tái suốt canh
thâu
Sông ơi có chảy về quê mẹ
Mang hạt châu sa kẻ cống Hồ
Trọn kiếp hồng nhan tuỉ má
đào
Căm tên hoạ sĩ nỡ sai ngoa
Mặt hoa da phấn bôi ra mực
Trích lệ khoé ruồi số sát
phu....
Xé mảnh luạ đào cắn máu
thơ
Đôi dòng trăng trối gửi
ngàn thu
Nhạn kia đem cánh hoa tiên
ấy
Trở lại thành đô dâng Hán
Vua
Chiếc bách lênh đênh nặng
oán hờn
Quan san Hồ-Hán gió mưa
tuôn
Quặn lòng thiếu nữ trôi
dòng lệ
Một chút hồn trinh trả thế
trần
Văng vẳng đàn khuya dưới
bóng trăng
Nhặt khoan vần vũ kéo năm
cung
Chim kêu cá lội buồn ngơ
ngẩn
Thương kẻ xa hương một nỗi
lòng
Nhớ buổi tiễn đưa vua đích
thân
Dắt tay bịn rịn giữa quân
thần
Ví cho sơ ý gây ra cảnh
Nàng đã đi rồi lệ chưá
chan
Nhỡ bước sa cơ ván đóng
thuyền
Cạn dòng lá thắm mối tơ
duyên
Truyện xưa nhắc lại đầy ai
oán
Một trái tim đau tới cửu
tuyền....
Kẻ ấy gian thông với giặc
Hồ
Vẽ tranh bán chuá hại đời
hoa
Vì ai mắc bẫy Mao Diên Thọ
Nên nguyện sông này rửa
nhuốc nhơ
Năm tháng trải qua bao nắng
mưa
Thương người con gái thác
năm xưa
Người qua kẻ lại nhìn
thương bến
Văng vẳng đàn nghe một điệu
sầu
Đã mấy ngàn thu đoạn thế
trần
Xót người thục nữ thắm môi
son
Trăng sao soi tỏ cùng sông
nuí
Lữ khách trên thuyền nhớ cố
nhân
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét