hoạ thơ Mai Hoài Thu
Thu héo đông tàn xuân tái
chi
Tuổi vàng hoa ngọc đã sang
thì
Cây xanh bói quả sầu đôi
trái
Giưã trốn trần ai mộng ái
phi
Tình rẽ đôi đường mưa gió
đây
Trùng dương dặm thẳm khó
vui vầy
Mong gì gặp lại người xưa
đó
Vần vũ làm chi trăng gió
mây
Người đã sang thuyền xa bến
yêu
Tình xưa nghiã cũ nặng bao
nhiêu
Trai tơ ai vẫn còn trong
trắng
Lỡ mất xuân rồi hoa lá
trêu !
Xuân đã đi rồi hoa tái tê
Trông theo lòng nuối tiếc
say mê
Phải chăng duyên phận là
như thế
Gái đã có chồng chẳng chán
chê
Ta vẫn ôm tình hoa mến yêu
Tương tư vương vấn hận
thêm nhiều
Trăng ngà mây bạc càng cay
nghiệt
Ngơ ngẩn thương ai với
bóng chiều....
Ai ở phương trời có biết
không?
Con tim đau khổ chịu sao
đành
Từng đêm nghe gió từ đâu lại
Rã rượi tàn canh giấc chẳng
lành
Sao nỡ bỏ nhau đi lấy chồng
Để ai má hóp tháng ngày
không
Bao năm thương nhớ chờ
mong đợi
Xuân đến thu qua bụi phấn
hồng....
Gió rít từng cơn tiết lập
đông
Khát khao hơi ấm cuả mền
bông
Mùi hương nhè nhẹ say
vương vấn
Môi thắm làn da thuở sắc nồng
4.10.2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét