Đàn bà là mẹ thế gian
Mà sao phải chịu phong trần
đớn đau
Nguyễn Du trằn trọc thương
sầu
Duyên tình dang dở ngàn
thu u buồn
Chém cha cái kiếp hồng
nhan
Chữ tài chữ mệnh khéo hờn
ghét nhau
Anh hào thi bá năm châu
Thuyền quyên yểu điệu má
đào lệ chan
Hằng Nga Ngọc Nữ Thái Chân
Lầu son côi cút muôn vàn
khổ đau
Trời còn đày xuống ta bà
Làm người dương thế mái đầu
bạc phơ
Mấy khi gặp được chàng
Ngưu
Mưa rơi tầm tã bên bờ sông
tương
Cuộc đời như một dòng sông
Chảy hoài chảy mãi tình
thương đàn bà...
Nhờ ai mang nặng đẻ đau
Ba năm nhũ bộ mà ta nên
người
Bạo hành kià lũ đười ươi
Thương thân bồ liễu ngậm
ngùi khổ đau
Nam Hàn Đài Bắc làm dâu
Con sen đưá ở chồng già tủi
thân
Đắng cay ngậm cục bồ hòn
Cắn răng mà chịu ma tàn
xương phơi
Bán thân cho lũ làng chơi
Chết lăn chết lóc còn ai
thương mình...!
15.2.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét