cảm tác thơ Mai Hoài Thu
Đêm trăng sáng côn trùng
rên rỉ
Gió vi vu mang nỗi u hoài
Chạnh lòng thổn thức về
nơi
Hồn chìm vào cõi để người
xót xa
Buồn lạnh lẽo trời cao mây
cuốn
Lững lờ trôi vương vấn bao
la
Bỗng thèm hơi thở thiết
tha
Sông hà lạnh ngắt ta bà khổ
đau
Con tim nấc âu sầu thứ lữ
Rặng núi xưa khuất nẻo
sương mờ…
Nhìn theo chỉ thấy mịt mù
Quê hương mưa gió thuận
hoà bình an ?
Mộng hoang tưởng sóng yên
biển lặng
Hận trùng dương cay đắng
trời ơi !
Con thuyền vượt biển xa
khơi…
Hồn về tìm lại một thời
yêu thương
Thơm ngát mãi tình nồng
say đắm
Mịn màng làn,da thắm anh
yêu
Giật mình tỉnh mộng bơ vơ
Đầm đià gối lả bơ phờ xa
xôi
Còn đâu nưã nụ cười thuở
đó
Giưã đêm trăng rỏ lệ tình
sầu
Nụ hôn đọng giọt sương thu
Lối mòn sỏi đá chân cầu nỉ
non
Hoen ngấn lệ khô dần năm
tháng
Má hồng phai lãng đãng hư
vô
Mây chiều lam khói xanh mơ
Tên anh em gọi nụ hoa đầu
đời…
26.2.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét