Đêm trở lạnh mảnh sầu đơn
chiếc
Hồn ơi hồn, lạc bước nguyệt
tà
Căn nhà hoang vắng sương
sa
Cuộc tình nức nở làn da
tím hằn...
Thì anh hỡi băn khoăn chi
nưã
Giờ riêng em cam chịu đau
thương
Hàng hiên lã chã thê lương
Óc tim tan rưã vấn vương sợi
buồn...
Đừng gian dối trào cơn da
diết
Yêu vụng về tha thiết một
người
Núi này biển nọ chơi vơi
Mặn nồng sao nỡ xa xôi biển
mờ...
Kể từ đó đôi bờ cách trở
Anh đi rồi ảo não trăng
soi
Trập trùng sóng vỗ biển
khơi
Đêm dài tủi hận tả tơi rã
rời...
Đời giông tố mưa rơi tầm
tã
Trái tim sầu đày đoạ canh
thâu
Lẻ loi một bóng đèn dầu
Chao ôi lạnh quá gối nhàu
lệ chan...
Buồn u tối muôn vàn thê thảm
Một mình em ảm đạm anh ơi!
Vì sao nông nỗi lẻ loi
Côn trùng rên rỉ bờ bôi
héo dần...
Em chán nản điêu tàn thống
thiết
Tháng năm hoài giá buốt
làm sao?
Trong lòng đau xót cấu cào
Đông về sương trắng gió
gào vực sâu...!
cảm tác thơ Mai Hoài Thu:
Nỗi Sầu Còn Lại
2.12.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét