tặng thi sĩ Trần Trung Đạo
Hơĩ ngươì thi sĩ của quê
hương
Tiếng nấc dâng lên tắc nghẹn
lòng
Anh khóc thương đời bao số
phận
Sinh lầm thế kỷ nuốt đau
thương
Cay đắng làm sao những kiếp
người
Có tài có sức vẫn buông
trôi
Thở dài tắc lưỡi thôi đành
vậy
Biết thế, ừ sao sẽ được
gì?
Chỉ tại người ta vẫn kém
khôn
Nửa già thế kỷ vẫn lần
khân
Đi tìm chân lý nơi đỉnh
núi
Giấc mộng vàng son trượt lối
mòn
Thuở trước chỉ vài chục
triệu dân
Giờ đây đã gấp bốn năm lần
Cơn mê ác mộng còn chưa dứt
Đeo đẳng tình si uá héo
tàn
Biết thế làm sao được hở
anh
Tháng tư năm ấy buốt năm
canh
Lời thơ tứa máu như dòng
chảy
Xói tận tim gan cứa ruột
mình
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét