Sức đã kiệt máu tươi cũng
cạn
Trút hồn đau lận đận bơ vơ
Nhạt nhoà trong gió sương
mờ
Lang thang khắp nẻo biển
mù bến mơ
Hồn còn nhớ biết bao người
nưã
Đẹp kiêu sa một thuở bồi hồi
Giờ đây hấp hối chia phôi
Hồn lià khỏi xác về nơi chốn
nào?
Nghe nức nở bơ phờ mệt mỏi
Hồn hết rồi đắm đuối
thương yêu
Còn đâu vào những buổi chiều
Thướt tha chan chưá dáng
Kiều cười tươi
Sầu vô hạn rã rời cây cỏ
Còn em sao chẳng có chút
gì
Xôn xao ong bướm thầm thì
Côn trùng rên rỉ đầm đià hạt
mưa!
cảm tác khi đọc thơ Hàn Mạc
Tử: Trút Linh Hồn
16.15.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét