Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Phiền Muộn



 






tặng an cư ẩn sĩ

Đã lâu tôi muốn yên thân
Mà sao trời cứ gieo buồn thế nhân
Chúng sinh thụ tạo muôn vàn
Làm sao thoát khỏi san sân thế trần

Trách người quân tử đa đoan
Hư danh chẳng khéo chan chan lụy phiền
Người đâu đến thế là duyên
Ngỡ ngàng mà để thuyền quyên giận hờn
Biết rằng vạn nẻo nhân gian
Nghĩ xa mà laị nghĩ gần chẳng yên
Thà rằng chẳng biết chẳng quen
Bụi trần chẳng vướng nỗi niềm tha nhân
Hương hoa chưa trọn vuông tròn
Gío mây bi lụy phong vân chẳng cần
Kiên trì dạm nẻo phong trần
Con thuyền bát nhã dương buồm qua sông
Bến bờ khổ aỉ mênh mông
Lạnh lùng chẳng nỡ lòng riêng chẳng màng
Kiếp này sóng vỗ lỡ làng
Thuyền qua bến nước dở dang chuyến đò
Phong trần khi tỏ khi mờ
Anh hào hội ngộ khi nào gặp nhau?
Thôi đành phận mỏng bèo dâu
Kiếp này chẳng gặp ta đầu kiếp sau
Trách gì quân tử vô tư
Bởi người thục nữ vương sầu thế nhân
Lôi thôi lếch thếch dương trần
Chúng sinh thụ tạo muôn phần nổi trôi
Aí hà biển khổ ai ơi!
Trùng trùng duyên khởi bóng người chinh nhân
Lang thang gió núi mưa ngàn
Bao giờ gió lặng mây tan nắng tràn
Dẹp đi ong bướm hoa rừng
Đã là huynh muội vấn vương trong nhà
Mặc cho dạm nẻo sơn hà
Tâm đầu ý hợp ta bà không xa
Tính huynh ngay thẳng thật thà
Thế nào cũng được miễn là muội vui
Tiếc rằng muội quá đa tài
Thiên tư quá rộng cho ai thiệt thòi
Kinh luân bàn luận nghiêng trời
Cái quyền nho nhỏ muội ơi! Quên rồi…

24.1.08 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét