cảm tác thơ Mai hoài Thu
và Thủy anh Lam: Chén Rượu Đời
Hồn đau rượu đắng khối sầu
Đêm nay chẳng biết về đâu
bây giờ?
Nhân tình thế thái hư hao
Thay màu áo bạc nghẹn ngào
xót xa...
Uống đi sáu nẻo ta bà
Mộng rơi sương đọng mái đầu
tương tư
Đêm khuya trăng sáng chân
cầu
Bờ môi thấm mặn giang đầu
nỉ non...
Uống đi tủi hận trào tuôn
Cho mây chếnh choáng gió
buồn ngừng lay
Cho sao rơi rụng tối nay
Nghiã tình ân ái trắng tay
còn gì...?
Uống say biển cả chơi vơi
Cho phai kỷ niệm tả tơi cuộc
đời
Cho hoa hết cả bồi hồi
Bướm ong rã rượi biển khơi
chập chờn...
Còn ai thổ lộ nguồn cơn
Vơi đầy ân nghiã bồn chồn
yêu thương
Trăm năm tượng đá rêu vong
Biển còn đo được cõi lòng
thẳm sâu...
Chén này lơi lả canh sầu
Ngày mai còn nhớ ai đâu mà
chờ...?
Trầm luân tìm lại con đò
Mà sao ngơ ngác hững hờ
dòng trôi...
Mềm môi chén rượu cạn rồi
Mặc đời phiêu lãng trăng
rơi bóng mềm
Vùi chôn ảo vọng êm đềm
Mưa rơi thấm ướt bên thềm
lá bay
Rót đi chén rượu sầu cay
Bóng ma thấp thoáng lung
lay ánh đèn
Buồn đưa theo áng mây đen
Hương đời nghèn nghẹn ưu
phiền buông xa...
Hàng hiên thánh thót nhạt
nhoà
Bao nhiêu thương nhớ mịt
mù lòng ta
Trên kia nhấp nháy ngân hà
Dưới này có kẻ châu sa
canh tàn
Khóc cho một thuở nồng nàn
Chén duyên chén nợ muôn
vàn tử sinh
Trăm năm hận mái đầu xanh
Đa tình tự cổ năm canh sụt
sùi!
16.2.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét